Lừa đảo tình cảm trên mạng

Chương 5

11/12/2025 12:36

Phát hiện bên trong căn hộ khá phức tạp.

Theo lời cư dân mạng, Thẩm Ứng Thời hẳn là công.

Cậu nhóc kia làm thụ cũng mềm mại đáng yêu, khá hợp với hắn.

Tối hôm đó hai người họ cũng ngủ chung sao?

Cũng trên chiếc giường ở phòng ngủ chính?

Như vậy Thẩm Ứng Thời sẽ không làm phiền tôi nữa chứ.

Tôi buồn bã nghĩ vậy, đầu óc mụ mị suốt buổi học, chẳng tiếp thu được gì.

Vừa tan học, tôi cầm sách bước ra ngoài.

Hứa Cạnh hẹn tôi Chủ nhật đi leo núi ngắm hoàng hôn.

Tôi cần m/ua một cây gậy leo núi.

Tiếng bước chân sau lưng theo sát.

"Lộ Trạch, đi ăn cùng không?" Thẩm Ứng Thời hỏi.

"Không."

Tới cửa hàng, hắn đứng nhìn tôi chọn đồ.

"Cậu định đi leo núi? Sao không rủ tôi?"

"Tôi đi với Hứa Cạnh."

"Lại là hắn? Sao không nói với tôi?"

"Tay cậu vừa khỏi, vận động mạnh không tốt đâu."

Tôi thanh toán rồi rời đi.

Thẩm Ứng Thời nắm ch/ặt tay tôi, ánh mắt âm trầm.

"Lộ Trạch, dạo này cậu tránh mặt tôi à? Sợ tôi đòi n/ợ lần trước sao?"

"Tôi làm osin cho cậu hai tháng, món n/ợ ấy đã trả hết rồi! Nếu vẫn không hài lòng, lần sau tôi viết luận án giúp, được chưa?"

Tôi bực bội gi/ật tay ra.

Hắn mím môi, khí sắc ủ rũ.

"Không cần. Chuyện đó qua lâu rồi, tôi chỉ muốn giữ mối qu/an h/ệ như trước."

"Như trước? Cậu đã có người bên cạnh rồi, còn quấn lấy tôi làm gì?"

"Ai?"

"Tôi biết sao được."

Biết đâu Thẩm Ứng Thời đã dẫn không chỉ một chàng trai về căn hộ.

Nghĩ tới chiếc giường ấy không chỉ mình tôi từng nằm, lòng tôi bỗng dâng lên nỗi gh/ê t/ởm.

"Thẩm Ứng Thời, tôi không phải gay, cũng chẳng muốn làm bạn với cậu. Cậu dẫn ai về nhà, làm gì với họ đều không liên quan tới tôi."

"Đã nói chuyện cũ kết thúc thì từ nay chúng ta không dây dưa gì nữa, đừng quấy rầy tôi."

"... "

Hắn nhìn tôi chằm chằm, bất ngờ cười lạnh.

"Hóa ra cậu gh/ét tôi đến mức này, cố tình h/ãm h/ại tôi. Đồng tính trong mắt cậu thật kinh t/ởm phải không?"

Tôi suýt phản bác lại nhưng kịp nén xuống.

Tôi không gh/ét cộng đồng này, nhưng không hiểu sao cứ muốn nổi cáu với hắn.

Thẩm Ứng Thời lạnh lùng lấy điện thoại.

Trước mặt tôi, hắn xóa số tôi khỏi WeChat.

"Yên tâm đi, thằng đồng tính như tôi sẽ không làm phiền cậu nữa đâu."

"... "

Tôi đờ đẫn nhìn bóng lưng hắn, trong lòng nghẹn lại, thở không nổi.

**12**

Kể từ hôm đó, tôi và Thẩm Ứng Thời đường ai nấy đi.

Không cùng lớp, không ăn chung.

Ngay cả giờ thể dục chơi bóng rổ.

Bạn bè tìm đội chơi.

Thẩm Ứng Thời thấy tôi liền lắc đầu bỏ đi.

Hừ.

Ai thèm chơi với hắn chứ.

Tôi chuẩn bị xong đơn xin vào Đảng.

Khi tìm giáo viên chủ nhiệm, tôi nghe lỏm được cuộc nói chuyện của mấy thầy trong phòng.

"Danh sách sơ loại Giải Lập trình Lam Kiều đã công bố, không biết Đại học Lan của chúng ta có giữ được ngôi đầu không."

"Chà, cháu trai Viện trưởng Trần giỏi thế mà sao lại bị thương tay đúng lúc thế nhỉ? Tiếc cái suất dự thi quá."

"Biết làm sao được, tự nó bất cẩn mà."

"Hay thầy tìm cách đưa tên cháu vào đi?"

"Không được, đây là kết quả thi tuyển, phải tuân thủ quy tắc."

"Ha ha, đùa thôi mà. Ai chẳng biết Viện trưởng công minh chính trực, chỉ tiếc giải này còn liên quan đến suất ưu tiên nghiên c/ứu sinh..."

Tôi đứng ngoài cửa, lòng dâng lên cảm giác phức tạp.

Hóa ra Thẩm Ứng Thời không phải kẻ chui vào từ cửa sau?

Trước đây tôi nghe tin đồn nhảm, tưởng hắn dự thi nhờ qu/an h/ệ.

Ch*t ti/ệt, vậy là tôi hiểu lầm hắn rồi.

Suốt thời gian qua cứ nhìn hắn bằng ánh mắt định kiến.

Còn khiến hắn mất cơ hội tham gia giải đấu này.

Tôi thật có tội lớn.

Tôi lè lưỡi, nhìn danh bạ WeChat đã bị xóa mà da đầu tê dại.

**13**

Tôi nhăn nhó suy nghĩ mấy ngày trời về cách xin lỗi Thẩm Ứng Thời.

Một đêm nọ, tôi đ/á/nh liền gửi lời mời kết bạn.

Nhưng hắn mãi không chấp nhận.

Xem ra hắn thực sự gi/ận tôi rồi.

Đứa bạn thân rủ tôi chơi game, càu nhàu:

"Dạo này sao mày ít online thế?"

"Bận."

"Mày đang yêu đương à?"

"Làm gì có."

Nhắn tin xong, tôi bỗng đờ người.

Không đúng.

Mấy đứa bạn cùng phòng khi yêu đương có triệu chứng y hệt tôi bây giờ.

Thường mất ngủ vì một người, nhăn nhó khổ sở, lúc nào cũng muốn biết tin tức của đối phương, bồn chồn vì họ.

Trúng phóc!

Hồi chuông cảnh báo trong đầu tôi vang lên.

Dù đối phương là con trai đi nữa.

Liệu đây có phải tương tư không?

Tôi có thể thích một chàng trai sao?

Tôi hồi tưởng lại cảnh Thẩm Ứng Thời ôm mình.

Từng biểu cảm, từng cử chỉ của hắn lúc ấy giờ vẫn in rõ trong tâm trí.

Tim tôi đ/ập nhanh hơn.

Hình như cũng không đến nỗi không chấp nhận được.

Chẳng lẽ mình bị bẻ cong rồi?

Không thể nào.

Tôi vật vã kéo tóc, lăn qua lăn lại trên giường.

**14**

Hoạt động gây quỹ từ thiện của câu lạc bộ rất thành công.

Hứa Cạnh còn được trường khen ngợi.

Cậu ta tổ chức liên hoan khao cả hội.

Địa điểm ở quán Tứ Xuyên đối diện trường.

Tôi tới nơi, không ngờ Thẩm Ứng Thời cũng có mặt.

Định nhân cơ hội xin lỗi hắn, thấy bên cạnh còn chỗ trống.

Tôi vừa định ngồi xuống thì hắn lạnh lùng nói:

"Chỗ này có người rồi."

Không biết hắn cố ý hay không.

Lời xin lỗi chuẩn bị sẵn nghẹn lại trong cổ họng.

Tôi đành đổi chỗ ngồi cạnh Hứa Cạnh.

Lúc đồ ăn sắp lên, một bóng người tới muộn.

Người đó thẳng tiến ngồi cạnh Thẩm Ứng Thời.

Tôi nhìn chằm chằm chàng trai tóc xoăn mặc đồ hiệu điệu đà.

Hình như là b/ê đ/ê lần trước?

Thẩm Ứng Thời gọi hắn là Quý Phong, cười chào đón.

Quý Phong rất giống con gái, trang điểm vô cùng tinh tế.

Tôi nhíu mày, khẽ hỏi Hứa Cạnh:

"Bữa nay được đem người nhà tới à?"

"Ừ."

"Ờ."

Lòng tôi chợt chùng xuống.

Hứa Cạnh thấy tôi nhìn Quý Phong liền giải thích:

"Cậu ta đi cùng Thẩm Ứng Thời đấy. Lúc gây quỹ m/ua rất nhiều đồ quyên cho vùng núi nghèo, nên tớ mới mời."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
5 Vòng luẩn quẩn Chương 47
7 Phản nghịch Chương 23
8 Ăn 2 Lương Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Hoàn Hồn Hàn Y Dạ

Chương 6
Lễ Hàn Y, tại ranh giới âm dương, tro giấy bay tán loạn. Em gái tôi đang đốt quần áo và tiền giấy cho tôi ở đầu ngõ. Tôi co ro ở bên kia sông Vong Xuyên, chờ đợi khổ sở cả ngày, thậm chí không thể chạm vào một mảnh tro giấy còn hơi ấm. Lòng quyết tâm, tôi quyết định lên trên để xem rõ ràng. Tôi hối lộ quỷ sai bằng trâm vàng, lén lút trở lại dương gian. Chỉ thấy trước lò lửa của em gái tôi, một đám cô hồn dã quỷ ùa lên đông nghịt. 'Dám cướp đồ của lão nương, cũng không thèm hỏi thăm lão nương khi còn sống là ai!' Tôi xua tan đám quỷ. Nhưng lại thấy em gái tôi đang chịu khổ vì tưởng niệm tôi. Mẹ kế vu khống, gia pháp đánh đòn đến mức thoi thóp. Âm dương cách biệt, tôi điên cuồng lao tới, nhưng chỉ có thể đứng nhìn cây ván rơi xuống. Trong tuyệt vọng, tôi trở lại địa phủ, quỳ gối cầu xin phán quan. Tiêu tan hết tất cả bảo vật tùy táng, với cái giá là hồn phi phách tán, đổi lấy bảy ngày thân xác quỷ dữ. Và hãy xem trong bảy ngày này, một sợi cô hồn làm thế nào để lật đổ nhân gian.
Báo thù
Cổ trang
Linh Dị
44
Dã Minh Chương 8