16
Trụ cũng không biết là tình huống thế nào: “Cháu cũng không rõ, khi bọn cháu phát hiện thì ông đã ngã xuống mương rồi, có lẽ ông trượt chân ngã đó.”
Người ông tôi dính đầy bùn đất, quần áo lem nhem hết.
Hai gã đàn ông lực lưỡng hợp sức khiêng ông tôi lên giường nung.
Bà tôi vén ống quần ông lên xem, thấy một mảng thịt lớn ở bắp chân đã bị trầy xước, m/áu đang rỉ ra không ngừng.
“Ông ơi, rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Môi ông tôi trắng bệch một cách đ/áng s/ợ: “Không biết, có người đẩy tôi xuống mương.”
Nói xong, ông yếu ớt lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, nếu để tao biết là thằng nào, tao gi*t nó.”
Bà tôi nói: “Không thể nào chứ? Ai á/c tâm đến mức đẩy ông vậy?”
Trụ kéo bà tôi sang một bên, thì thầm: “Chắc là ông cụ tự trượt chân ngã xuống mương, ngại nói ra đó thôi.”
Bà tôi nghĩ cũng có lý, bởi ông tôi vốn là người rất hiếu thắng.
17
Lúc này, mắt ông tôi đột nhiên quét sang họ: “Hai người đang nói gì thế?”
Trụ đứng đờ người ra, hốt hoảng đáp: “Ông ơi, cháu thấy chân ông không xử lý không được, lát nữa cháu về nhà lấy xe, chở ông đến trạm xá ở thị trấn khám nhé.”
Sắc mặt ông tôi hơi dịu xuống: “Không cần đâu, trong nhà có th/uốc lá, đắp vài ngày là khỏi thôi.”
Bà tôi không đồng tình: “Không được, chân ông mất miếng thịt to thế này, lỡ nhiễm trùng thì sao?”
“Tôi thấy cứ nghe Trụ đi, để cậu ấy đưa ông đến trạm xá khám.”
Ông tôi mím ch/ặt môi: “Phiền người ta quá.”
Trụ nghe vậy liền nói ngay: “Không phiền đâu, bình thường ông cũng giúp nhà cháu nhiều việc, chuyện nhỏ này có là gì.”
Nói rồi, cậu ta vội kéo người đàn ông kia rời đi.
“Vậy bọn cháu đi trước đây, giờ cháu về lấy xe ngay.”
Ông tôi nằm trên giường, hồi lâu sau mới gật đầu: “Ừ, vậy làm phiền cháu rồi.”
18
Khoảng nửa tiếng sau, Trụ kéo xe ngựa tới.
Ông tôi nằm trên xe ngựa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bà tôi từ bếp lấy ra hai hộp cơm, đưa cho Trụ: “Lát nữa đói thì hai đứa ăn tạm.”
Trụ gật đầu, nhận hộp cơm rồi lên đường.
Bà tôi nhìn theo chiếc xe ngựa dần xa, cho đến khi khuất hẳn tầm mắt.
Bà lẩm bẩm: “Tội nghiệp gì mà đến nỗi này…”
Nói xong, bà thở dài quay vào nhà.
19
Nửa đêm, bà tôi ôm tôi ngủ.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng cào cửa.
Âm thanh chói tai lạ thường, ken két, đến cả bà tôi cũng bị đ/á/nh thức.
Tôi mơ màng hỏi: “Bà ơi, tiếng gì thế ạ?”
Bà tôi vội bịt miệng tôi: “Suỵt…”
Bà nhìn chằm chằm ra phía cửa.
“Có thể là thú dữ từ núi chạy xuống, chúng ta đừng ra ngoài.”
Giọng bà lộ rõ vẻ sợ hãi.
Tôi lập tức tỉnh táo hẳn, gật đầu lia lịa.
Thế là hai bà cháu trằn trọc suốt đêm không ngủ.
20
Mãi đến khi trời hửng sáng, bà tôi mới dám mở cửa ra ngoài.
“Cháu ở trong nhà đợi nhé, bà ra ngoài xem một chút.”
Nói rồi, bà một mình bước ra.
Đợi mãi chẳng thấy bà quay lại.
Tôi sợ ở một mình nên chạy ra ngoài tìm bà.
Bà tôi đứng ngoài sân, mặt mày tái mét nhìn chằm chằm vào cánh cổng.
“Bà ơi, bà đang xem gì thế ạ?”
Tôi vừa hỏi vừa bước lại gần.
Theo hướng mắt bà nhìn, tôi kinh hãi khi thấy cánh cửa nhà chi chít những vết cào.
21
Bà tôi bảo tôi vào nhà đợi, bà sẽ đi gọi người.
Tôi vội nắm vạt áo bà hỏi: “Bà ơi, bà định gọi ai ạ?”
Bà an ủi: “Bà sợ đêm nay thú dữ còn quay lại, bà đi tìm trưởng thôn đến xem, ông ấy từng trải, biết đâu lại nhận ra đây là vết gì.”
Nói rồi, bà dặn dò tôi kỹ càng rồi một mình ra khỏi nhà.
Tôi ở nhà một mình sợ hãi, đành gọi Đại Hắc ra làm bạn.
Đại Hắc là con chó rất thông minh.
Để làm tôi vui, nó bắt chước đứng thẳng như người.
Tôi vỗ tay reo hò thích thú.
Đúng lúc đó, bà tôi trở về, theo sau là lão ăn mày.
22
Tôi nhíu mày: “Bà ơi, bà không phải đi gọi trưởng thôn sao?”
Bà tôi đáp: “Trưởng thôn không có nhà, trên đường gặp ông ấy nên dẫn về luôn.”
Nói câu này, mắt bà không dám nhìn thẳng tôi.
Lão ăn mày cúi người xuống, dùng đầu ngón tay lần theo vết cào.
Ông ta nói thẳng: “Đây là vết chó cào.”
Vừa dứt lời, bà cháu tôi cùng nhìn về phía Đại Hắc.
Lão ăn mày tiếp tục: “Chó trước khi thành tinh đều bắt chước người đi đứng, nhưng vốn quen dùng bốn chân nên phải vịn vào vật gì đó.”
Chuyện Đại Hắc vừa làm tôi vui lúc nãy, mọi người đều chứng kiến.
Mặt bà tôi đột nhiên trắng bệch.
Lão ăn mày còn nói: “Ông nhà bị thương không phải t/ai n/ạn, là do con chó nhà hút vận khí của các người nên mới xui xẻo thế này. Lần này ngã xe chỉ là chuyện nhỏ, để lâu ngày, e rằng cả nhà các người đều mất mạng.”
23
Bà tôi nghe xong, lập tức d/ao động.
“Ngôn này, hay là…”
Bà nói lửng nửa chừng.
Nhưng tôi hiểu ý bà định nói gì.
Tôi ôm ch/ặt lấy Đại Hắc: “Bà ơi, bà không nói là không gi*t Đại Hắc sao?”
“Cái này…”
Bà tôi do dự.
Lão ăn mày lắc đầu: “Những gì cần nói, ta đã nói hết, các người tự quyết định đi.”
Nói xong, lão quay người định rời đi.
Ngay lúc đó, ông tôi trở về, chạm mặt lão ăn mày.
24
Ông tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng lão ăn mày, hồi lâu không nói gì.
Để cảm ơn Trụ, bà tôi nhét cho cậu ta mấy tờ tiền.
“Ơ, bà làm gì thế này?”
Trụ không dám nhận, vội vàng đẩy lại.
Bà tôi trực tiếp nhét tiền vào túi cậu ta: “Tiền khám m/ua th/uốc đều do cháu bỏ ra, cháu phải nhận lấy số tiền này.”
Mặt Trụ đỏ bừng: “Bà cho nhiều quá, chỉ tốn có gần hai trăm thôi, bà lấy lại một ít đi.”
Nói rồi, cậu ta định trả lại.
Bà tôi nghiêm mặt: “Không cần trả, cháu còn đưa ông đến thị trấn, phần thừa coi như tiền công của cháu.”
Thấy cậu ta vẫn ngại ngùng không dám nhận.
Bà tôi thẳng thừng tiễn khách: “Trời không còn sớm nữa, cháu về đi, nếu cảm thấy ngại thì sau này có gì giúp được cứ nói với bà.”
Trụ thở dài: “Cái này… thôi được rồi, sau này còn gì cần cháu giúp, bà cứ nói thẳng ạ.”
25
Tiễn Trụ đi rồi.
Bà tôi vào phòng thì thầm với ông.
Tôi ngồi canh Đại Hắc, lòng đầy lo lắng.
Sợ rằng giây phút sau, bà sẽ bước ra gi*t Đại Hắc.