Trên ngọn tháp đen cao vài chục mét, in hằn hai vết tay lớn rộng hàng mét.
Tựa như con q/uỷ sát bị giam cầm, bất lực đ/ập mạnh vào tấm kính chống đạn.
Tôi không nhìn thấy "đôi mắt" của nó, nhưng vẫn cảm nhận được ánh nhìn tham lam và đ/ộc địa đang dán ch/ặt vào mình.
Không biết đã chạy bao lâu, cuối cùng cảm giác bị theo dõi cũng biến mất.
Tôi ngã vật xuống đất, nước mắt bỗng trào ra sau bao ngày kìm nén.
Nhan Sù, em đã biết đáp án của bí ẩn rồi.
Nhưng anh đang ở đâu? Em phải đến nơi nào để c/ứu anh?
Tôi ôm mặt khóc nức nở, nước mắt lặng lẽ rơi qua kẽ tay.
Chiếc đồng hồ lặn đeo trên cổ tay bỗng tỏa hơi ấm dịu dàng.
Vội vàng lau nước mắt, tôi đưa tay lên ngắm nhìn kỹ hơn.
Chiếc đồng hồ lặn Breitling này dường như đang phát ra thứ ánh sáng mờ ảo màu xám.
23
Thứ ánh sáng ngày càng rực rỡ ấy dẫn lối tôi đi về một hướng.
Tôi tránh xa những tòa tháp nhọn hoắt, vượt qua đồi núi và khe rãnh.
Càng tiến sâu vào, lớp sương m/ù hăng nồng kia dường như cũng bắt đầu tan biến.
Dần dần, làn sương tan hết, để lộ ra cụm công trình màu đen nằm phía trước.
Không dám xông vào bừa, tôi trèo lên vách đ/á cheo leo, cố gắng quan sát toàn cảnh.
Những cột trụ obsidian cao cả trăm mét đan xen cùng khối đ/á hình th/ù kỳ dị, tạo nên áp lực nặng nề khó tả.
Kỳ lạ thay, những kiến trúc này thoạt nhìn đổ nát nhưng lại mang vẻ tự nhiên đến lạ.
Tựa như chúng vốn dĩ sinh ra đã như thế, những chỗ sụp đổ và hoang tàn đều được tạo tác có chủ ý.
Thiết kế bất quy tắc, những chi tiết nhọn hoắt và góc cạnh khắp nơi, hoa văn trang trí hỗn lo/ạn...
Đây chắc chắn không phải thứ phù hợp với thẩm mỹ con người, càng không phải thành phố của nhân loại.
24
Cuối cùng, tôi lấy hết can đảm bước vào tòa thành bí ẩn này.
Tôi chợt nhớ đến "R'lyeh" trong tác phẩm của Lovecraft - thành phố chìm dưới đáy Nam Thái Bình Dương, nơi vị thần Cthulhu đang yên giấc.
Nhưng đó chỉ là tiểu thuyết, còn tôi đang đứng giữa hiện thực.
"Tạch, tạch, tạch."
Bước chân tôi vang lên trong trẻo trên nền đ/á obsidian.
Âm thanh dội lại giữa các công trình, tiếng vọng mơ hồ khiến lòng tôi bất an.
Đi ngang một tòa kiến trúc tựa ngôi đền, tôi dừng chân nghỉ ngơi, xoa nhẹ bắp chân đ/au nhức.
"Tạch, tạch, tạch."
Cơn lạnh thấu xươ/ng bỗng tràn lên sống lưng, xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Tôi đã dừng bước, vậy tiếng vọng kia từ đâu ra?
Luồng gió gào thét phía sau lao tới, bản năng khiến tôi lao người về phía trước, may mắn né được đò/n tấn công.
"Ai đó!"
Quay đầu nhìn lại, tôi thấy rõ bóng người đứng phía sau.
Đó là người đàn ông cao lớn, bộ quần áo rá/ch tả tơi không che nổi khối cơ bắp cuồn cuộn.
Thứ khiến tôi kh/iếp s/ợ là nửa đầu của hắn đã biến mất, để lại mảnh xươ/ng trắng dính đầy hỗn hợp đỏ lẫn trắng.
Con mắt duy nhất còn lại, đồng tử đã giãn rộng nhưng vẫn liên tục đảo qua đảo lại trong hốc mắt.
"Anto...nio?"
25
Vị thuyền trưởng người Mexico đáng tin cậy ấy giờ đã trở thành người đàn ông mất nửa đầu.
Tôi nhớ lúc tàu đắm, Antonio đang ở trong khoang.
Con sóng lớn không chỉ nhấn chìm con tàu mà còn ngh/iền n/át đầu ông ấy.
Nhưng một người ch*t, làm sao có thể sống lại được?
Không kịp suy nghĩ thêm, nắm đ/ấm của hắn vụt tới cùng tiếng gió rít, quyết tâm lấy mạng tôi.
Thể lực đã cạn kiệt, tôi né trái tránh phải theo bản năng, đầu óc chạy đua tìm đường thoát thân.
"Vút!"
Nắm đ/ấm của Antonio sượt qua tai tôi, đ/ập mạnh vào bức tường đền thờ.
Cơ hội!
Tôi giơ tay lên, dùng cùi chỏ đ/á/nh mạnh vào mắt hắn.
Dù là thân thể bất tử, chắc chắn vẫn phải phụ thuộc vào thị lực.
Chỗ lồi lên của khuỷu tay, y học gọi là mỏm khuỷu xươ/ng trụ, là bộ phận cứng nhất cơ thể.
Ngay cả phụ nữ yếu đuối cũng có thể phát ra lực lượng kinh khủng từ đây.
Quả nhiên, m/áu tràn đầy hốc mắt, động tác của Antonio lập tức chậm lại, y hệt x/á/c sống m/ù lòa.
Tôi cởi giày, cố gắng bước nhẹ nhàng, vòng qua Antonio lặng lẽ rời đi.
Nếu đoán không sai, có một "bóng đen" đã chui vào cơ thể Antonio.
Nói theo kiểu huyền huyễn thì giống như đoạt x/á/c.
Nhưng tôi cảm thấy, mối qu/an h/ệ giữa "bóng đen" và Antonio giống "ký sinh" hơn.
26
Ánh sáng xám mờ từ chiếc đồng hồ lặn vẫn tiếp tục chỉ đường.
Bước đi khó nhọc nhưng đầu óc ngày càng minh mẫn, những manh mối lần lượt được nối liền.
Những "bóng đen" bị nh/ốt trong obsidian rất có thể là sinh vật không hình hài.
Vì lý do nào đó, chúng không thể tiếp xúc với không khí.
Không lâu trước, "bóng đen" trong tòa tháp đã dùng th/ủ đo/ạn điều khiển giống thôi miên với tôi.
Nó cần mượn thân thể tôi để thoát khỏi tòa tháp đen.
Tôi đoán, chỉ cần cơ thể tôi chạm vào tháp, nó sẽ xâm nhập vào người tôi.
Giống như... con cua ẩn sĩ chuyển từ hang đ/á sang vỏ ốc.
Nhan Sù, Antonio, có lẽ còn nhiều người khác nữa, thân thể họ đều bị bóng đen ký sinh.
Họ không còn là con người, tối đa chỉ có thể gọi là loài giống người.
Trước khi bị ký sinh, Antonio đã ch*t, n/ão bộ chỉ còn một nửa.
Nên sau khi "bóng đen" chiếm dụng thân thể này, khả năng tư duy hầu như không còn.
Nếu là một cơ thể nguyên vẹn, có lẽ mức độ phù hợp giữa "bóng đen" và cơ thể sẽ cao hơn, thậm chí...
Chờ đã.
Nếu suy luận của tôi là thật, vậy rốt cuộc có bao nhiêu "loài giống người" như thế đang ẩn náu trong xã hội loài người?
27
Một giờ sau, tôi đã đến trung tâm tòa thành bí ẩn.
Những kiến trúc hỗn lo/ạn ở vòng ngoài tạo thành vòng tròn khổng lồ.
Giữa vòng tròn ấy là tòa kiến trúc hình ngôi sao bảy cánh.
Bảy cột trụ obsidian đồ sộ đỡ lấy mái vòm hình sao bảy cánh rộng gần trăm mét.
Đây là công trình duy nhất trong thành có thiết kế đối xứng qua tâm.
Tôi bước tới gần, nhìn thấy những dòng chữ lạ khắc trên cột trụ.
Những văn tự này thuộc nhiều ngôn ngữ, kiểu chữ khác nhau, rõ ràng được tạo nên bởi nhiều "người" khác biệt.