Trận động đất lớn ở Nam Cực

Chương 3

28/12/2025 07:00

Nếu bức tường băng bên kia sụp đổ, chúng tôi sẽ lập tức bị những tảng băng đ/è bẹp, vĩnh viễn yên nghỉ dưới lòng Nam Cực. Nghĩ đến cái ch*t đó, tôi hoảng hốt dùng hết sức lực bám vào dây thừng, gắng sức leo lên.

Điển Việt nhanh nhẹn leo lên trước, quay người thúc giục:

- Leo nhanh lên! Lần lữa nữa là bị đ/è ch*t à!

Hắn sốt ruột nhảy cẫng lên, chỉ muốn cho mượn thêm đôi tay.

- Rầm!!!

Trong chớp mắt, bức tường băng phía bên kia hoàn toàn sụp đổ, hàng ngàn tấn băng lạnh lấp đầy khe nứt.

May thay, ở khoảnh khắc cuối cùng, Điển Việt đã kịp túm lấy cánh tay tôi lôi lên.

Tôi ngồi thừ trên tuyết, tim đ/ập thình thịch, cảm giác cả mặt đất đang rung chuyển dữ dội.

Gió gào thét, băng tuyết m/ù mịt, một rãnh nứt sâu hoắm xuất hiện trên nền tuyết, chặn đứng đường về của chúng tôi.

Đợt địa chấn mạnh khiến tín hiệu liên lạc nhiễu lo/ạn hoàn toàn, tai nghe chỉ còn tiếng xì xào.

Chúng tôi không thể liên lạc với tàu Snow Dragon 2, cũng không biết các thành viên khác trong đoàn đang ở đâu.

Điển Việt chỉ tay về phía chiếc xe trượt tuyết không xa, vẫy tay ra hiệu:

- Lên xe! Đi thôi!

- Nhìn tao làm gì? Lái nhanh lên!

Gió cuốn tiếng nói của chúng tôi đi xa, nhưng chỉ cần liếc mắt là đủ hiểu ý nhau.

Xe trượt tuyết phóng vun vút trên nền băng trắng, hai vệt bánh xe vừa bị gió xóa nhòa đã bị những khe nứt nuốt chửng.

9

Trận động đất này cực kỳ dữ dội, ít nhất cũng đạt cấp 8.

Điển Việt nắm ch/ặt tay lái, vặn hết ga, mắt trợn trừng quan sát đường phía trước.

Tôi ngồi phía sau, túm ch/ặt áo Điển Việt, lòng đầy kh/iếp s/ợ.

Nếu xe trượt tuyết rơi xuống khe nứt, dù sống sót chúng tôi cũng không thể nào rời khỏi Nam Cực.

Khi động đất xảy ra, việc tránh đến nơi thoáng đãng là hiểu biết thông thường.

Nhưng đây là Nam Cực, dưới chân là lớp tuyết dày hàng km, sâu hơn nữa là tảng băng dễ nứt vỡ bất cứ lúc nào.

Chúng tôi chỉ có thể không ngừng di chuyển, tránh né nguy hiểm, chờ trận động đất qua đi.

Xe đã chạy suốt nửa tiếng nhưng động đất chẳng những không dừng mà càng thêm dữ dội.

Đột nhiên, Điển Việt gi/ật mình, tay trái bóp phanh khẩn cấp.

Xe trượt tuyết mất lái, trượt ngang cả chục mét, đ/âm vào khe nứt nhỏ khiến cả hai chúng tôi bị hất văng.

Khi chạm đất, Điển Việt không kịp kiểm tra bản thân, lồm cồm bật dậy nắm cổ áo tôi chỉ về phía nam:

- Lão Điền! Nhìn kìa!! Cái quái gì thế?!

Tôi nhìn theo hướng tay hắn chỉ, ngây người đứng hình.

Vùng đồng bằng trắng xóa bằng phẳng giờ đột nhiên xuất hiện một ngọn núi nhọn hoắt chọc thẳng lên trời.

10

Ngọn núi ấy hiện ra đột ngột khủng khiếp, như thể mọc lên từ hư không.

Nhìn hướng núi, có lẽ đó là cực Nam.

Vị trí hiện tại của chúng tôi cách cực Nam ít nhất hai ba trăm km.

Chuyển động mảng kiến tạo đúng là có thể hình thành núi non, nhưng làm gì có chuyện dưới một tiếng đồng hồ!

Hơn nữa, ngọn núi này từ xa hai ba trăm km vẫn thấy rõ...

Độ cao của nó ít nhất phải năm ngàn mét, thậm chí... vượt cả Everest!

Tôi ngồi bệt trên tuyết, dán mắt vào ngọn núi, không hay biết lúc nào động đất đã dừng.

Điển Việt tỉnh táo hơn, bấm nút liên lạc gào to:

- Gọi Snow Dragon 2! Gọi Snow Dragon 2!

Máy liên lạc vẫn chỉ vang tiếng nhiễu, không hồi âm.

Điển Việt gãi gãi mũ bảo hiểm, vỗ vai tôi: "Làm sao giờ, lại gần xem thử?"

Tôi kiên quyết phản đối: "Xe không đủ nhiên liệu, đi thì đừng hòng quay về."

Điển Việt dựng xe lên, lau lớp tuyết phủ đồng hồ xăng, thất thểu nói:

- Vừa chạy trốn đã tốn thêm xăng, không có tiếp tế thì chắc ch*t ở đây quá."

Tiếp tế?

Trận động đất vừa rồi chắc chắn đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến vùng duyên hải Nam Cực.

Liệu có khôi phục được liên lạc không còn là ẩn số, chưa nói đến chuyện máy bay tuyết có tiếp tế được không.

Khi tình nguyện tham gia, tôi đã tính đến nguy hiểm.

Nhưng khi hiểm nguy thực sự áp sát, rõ ràng báo trước cái ch*t, nỗi tuyệt vọng từ đáy lòng lan tỏa, lạnh như lớp băng trắng trước mắt.

Cũng được.

Dù sao mục đích đến đây của tôi là tìm hiểu nguyên nhân trận đại địa chấn Nam Cực.

Trực giác mách bảo, ngọn núi trái với tự nhiên kia chắc chắn có vấn đề.

Khổng Tử từng nói, sáng nghe đạo, tối ch*t cũng cam.

Đường sống đã m/ù mịt, chi bằng... lưu danh sử sách!

Nghĩ thông suốt, tôi lại phấn chấn, giả bộ thản nhiên:

- Vậy thì đi xem thử. Cùng lắm, cấp trên dựng bia m/ộ ghi "M/ộ phần Điền Mục - Đường Điển Việt".

- Sau này đoàn leo núi tới chinh phục ngọn núi, tiện tay dâng hương cho bọn mình, không thiệt."

Điển Việt cũng cười ha hả: "Thôi đi, tao không chịu chung m/ộ với mày đâu."

11

Lại lên xe trượt tuyết, Điển Việt vặn hết ga phóng thẳng về phía ngọn núi.

Tôi không ngừng dùng máy liên lạc gọi "Snow Dragon 2" nhưng vẫn không được hồi âm.

Đường nét ngọn núi càng rõ, tim tôi đ/ập càng nhanh.

Đây là ngọn núi hình chóp nón, đỉnh nhọn hoắt như mũi kim.

Theo đ/á/nh giá của tôi, độ cao của nó chắc chắn trên vạn mét, đường kính chân núi ít nhất hai ngàn mét.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, khi nhiên liệu sắp cạn cũng là lúc chúng tôi tới vùng ngoại vi "núi Kim" này.

Chỉ còn chưa đầy cây số.

Nhưng một cây số ấy lại như vực thẳm ngăn cách.

Những vực sâu không đáy xuyên qua lớp băng dày hai km.

Tôi cúi người nhìn xuống, thoáng thấy dung nham chảy lập lòe dưới đáy vực.

Bên kia băng lửa là vách núi đen kịt của núi Kim.

Tôi lấy ống nhòm quan sát kỹ, vách núi trơn láng, không phủ đất hay băng tuyết, không thể x/á/c định được loại đ/á cấu thành.

Điển Việt gan lớn, lấy dây thừng và móc băng ra, cố tìm lối tiếp cận.

Chúng tôi đeo thiết bị thám hiểm, leo trèo như hai con kiến.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thiếu gia giả thức tỉnh rồi

Chương 47
Kiếp trước, tôi vô tình biết được mình chỉ là thiếu gia giả bị ôm nhầm, còn thiếu gia thật sự là Lục Thanh - bạn cùng bàn từng bị tôi bắt nạt suốt bao năm. Tôi nhìn thấy cậu ta chẳng cần tốn chút sức lực nào cũng có thể giành được sự chú ý của người mà tôi hằng ngưỡng mộ. Tôi cũng nhìn thấy cậu ta bị tôi đá ngã, chỉ có thể liếm giày tôi, hèn mọn như một con chó. Thế nhưng khi thân phận đảo ngược, tôi lại trở thành kẻ thua cuộc thảm hại, nằm co quắp trên giường bệnh lạnh lẽo. Số tiền trên người chỉ đủ chi trả cho đêm cuối cùng. Nhận được tin Lục Thanh đính hôn với người mà tôi sùng bái nhất, ngay khoảnh khắc trút hơi thở cuối cùng…. Tôi đã thề. Nếu còn có cơ hội làm lại, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ dây dưa với cặp đôi khốn kiếp đó nữa.
614
7 Miên Miên Chương 12
9 Không chỉ là anh Chương 17
12 Cấm Kỵ Dân Gian Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm