Tháp Babel Kiến

Chương 32

28/12/2025 07:18

Thật là thối quá!

Kiến thị vệ cố nén mùi hôi khó chịu, đưa mắt nhìn vào trong hang. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong khiến nó gi/ật mình kinh hãi.

Bên trong hang động bẩn thỉu, hỗn độn, chất đầy phân và thức ăn thừa khắp nơi. Con kiến phản nghịch vừa mới còn ngồi chễm chệ trên ngai vàng, giờ đây đang lê từng bước về phía góc hang, nằm vật ra trên một chiếc lá tả tơi.

Không ngờ nó lại sa cơ lỡ vận đến mức này.

Lòng kiến thị vệ dâng lên trăm mối tơ vò, cảm thấy vô cùng chua xót.

Nó bò vào hang, tránh những thứ bẩn thỉu, tiến đến trước mặt kiến phản nghịch.

- Đã lâu không gặp, kiến phản nghịch.

33

- Là ngươi!

Kiến phản nghịch ngạc nhiên nhìn kiến thị vệ trước mặt, trong ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng khó giấu. Nhưng chẳng mấy chốc, niềm vui ấy bị nỗi buồn thay thế.

- Sao ngươi lại quay về?

- Đây là nhà của ta, lẽ nào ta không được trở về? - Kiến thị vệ bình thản đáp.

- Đúng vậy! Nơi này vốn là nhà của ngươi. - Kiến phản nghịch gật gù ngập ngừng - Ta ở đây quá lâu, đến nỗi quên mất sự thật này.

Kiến phản nghịch đảo mắt nhìn quanh hang động, cảnh tượng thảm hại trước mắt khiến nó cảm thấy đ/au lòng.

- Giá như lúc đó ta không đi theo ngươi, có lẽ mọi chuyện ngày nay đã khác.

Kiến thị vệ trầm mặc giây lát, đáp: - Giờ nói những lời này còn có ích gì?

- Phải rồi! Vô ích thôi, nói gì cũng vô nghĩa cả. - Kiến phản nghịch thở dài bất lực - Ngươi đến để b/áo th/ù ta sao?

Giọng kiến phản nghịch thoáng chút giải thoát.

- Không! Ta đến để trả th/ù cả tổ kiến này. Nhưng xem ra hiện tại đã có người định giúp ta hoàn thành việc đó rồi.

- Ồ? Là ai vậy?

Kiến thị vệ lắc đầu: - Ta không biết.

- Thế à... - Kiến phản nghịch ủ rũ cúi đầu.

- Sao ngươi bây giờ... lại thành ra thế này? - Kiến thị vệ do dự hồi lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi ra điều thắc mắc trong lòng.

- Ý ngươi là hoàn cảnh thảm hại của ta lúc này ư? - Kiến phản nghịch dùng chân trước chỉ vào mình, rồi tự nói - Chẳng qua là tự chuốc lấy mà thôi. Sau khi tổ kiến hoang phế mất kiểm soát, ta từng cố gắng khôi phục tình thế, không ngờ lại bị thuộc hạ giam cầm, rơi vào cảnh ngộ này.

Kiến phản nghịch bước đến chỗ kiến chúa năm xưa bị giam dưới khối đất, nói: - Ta từng nghĩ có thể lật đổ sự thống trị của kiến chúa cũ, xây dựng vương quốc của riêng mình. Không ngờ tất cả chỉ là ảo ảnh, cuối cùng ta vẫn không thoát khỏi vòng tuần hoàn của số phận.

- Phương thức thống trị của kiến tộc trải qua thời gian dài đã hình thành hệ thống hoàn chỉnh. Có những con kiến từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục truyền thống ấy, ngươi muốn chúng thoát khỏi lối tư duy cũ, ngay lập tức tiếp thu điều mới mẻ, làm sao có thể? Ngươi vẫn quá nóng vội.

- Đúng vậy! Ta đã quá nóng vội. Sự thay đổi tư duy không thể ngày một ngày hai. Tư duy cũ cần thời gian dài để củng cố, thì tư duy mới muốn thay thế cũng phải từ từ thẩm thấu. Lúc đó sao ta không nghĩ thấu điểm này?

- Lúc đó ngươi quá chú tâm vào việc xây dựng vương quốc cho riêng mình. Sau khi thành lập chẳng bao lâu, lại liên tiếp rơi vào khủng hoảng ngoại xâm và tranh giành nội bộ. Đôi khi còn quên mất lý do vì sao muốn xây vương quốc, làm sao có thể nghĩ thông suốt?

Nghe xong, kiến phản nghịch buông tiếng thở dài.

- Người ngoài cuộc sáng suốt, kẻ trong cuộc mê muội. Có lẽ từ trước đến nay, ngươi luôn nhìn thấu hơn ta. Rốt cuộc ta vẫn quá tự phụ, quá tin vào sự khôn vặt của mình.

Đúng lúc này, bên ngoài hang vọng vào tiếng nói của kiến lính.

- Kiến lính đến rồi, ta phải đi. Ngươi có muốn đi cùng ta không? - Kiến thị vệ hỏi kiến phản nghịch.

Nó hỏi vậy, một là xuất phát từ lòng thương cảm, nghĩ tới tình nghĩa ngày xưa muốn c/ứu bạn thoát khổ ải. Hai là sợ nếu bỏ lại kiến phản nghịch, đối phương sẽ tố cáo tung tích của mình với kiến lính, thế thì chuyến này coi như tự lao vào bẫy.

- Thôi. - Kiến phản nghịch lắc đầu từ chối - Hôm nay được trò chuyện với ngươi, lòng ta thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhưng ta còn việc chưa xong ở đây, không thể đi cùng ngươi được. Ngươi hãy nhanh chóng rời đi, ta sẽ không tố cáo ngươi đâu.

Phải nói kiến phản nghịch đã nhìn thấu suy nghĩ của kiến thị vệ.

Thấy kiến phản nghịch đã quyết, kiến thị vệ không ép nữa, lập tức bò vào đường hầm bí mật, bịt kín cửa hang.

Tạm biệt nhé, kiến phản nghịch.

Mong mọi điều tốt lành đến với ngươi.

34

Kiến thị vệ bò ngược theo đường hầm trở về, tìm thấy lối vào lúc nãy.

Nó bới một đống đất nhỏ, x/á/c nhận bên ngoài không có kiến khác liền bò ra khỏi tổ.

Không ngờ vừa ra ngoài đã nghe tiếng quát:

- Đứng yên!

Bị phát hiện rồi!

Kiến thị vệ thầm kêu không ổn, đang định quay lại giao chiến thì nghe thấy tiếng kinh ngạc khẽ vang lên:

- Mẹ?

Mẹ?

Kiến thị vệ ngoảnh lại nhìn, kẻ phát hiện nó không phải ai khác mà chính là đứa con do nó nuôi dưỡng.

- Con? Là con đó sao?

Nó xúc động hỏi, nước mắt tuôn ra không ngừng.

- Dạ! Là con! Là con đây! Mẹ ơi! - Đối phương lao vào lòng kiến thị vệ - Con nhớ mẹ lắm.

Kiến thị vệ há nào không nhớ con, nó âu yếm dùng chân trước vuốt ve đầu con.

- Thời gian dài không gặp, các con đã chịu khổ nhiều rồi.

Kiến thị vệ con ngẩng đầu, mắt long lanh ngấn lệ nhìn mẹ:

- Chỉ cần được gặp lại mẹ, có khổ cực bao nhiêu con cũng cam lòng.

Câu nói chạm vào trái tim kiến thị vệ, nó ôm ch/ặt con cho đến khi lòng lắng xuống mới từ từ buông ra.

- À này! Các chị em của con đâu?

Sắc mặt kiến thị vệ con bỗng tối sầm.

- Từ khi tổ kiến xảy ra biến lo/ạn, mẹ mất tích, hai chị bị thương nặng của con do không được chăm sóc chu đáo đã lần lượt qu/a đ/ời. Con và chị gái còn lại nương tựa nhau, sau đó chị vì con mà được một sĩ quan nhận nuôi, mới sống được đến ngày nay.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thiếu gia giả thức tỉnh rồi

Chương 47
Kiếp trước, tôi vô tình biết được mình chỉ là thiếu gia giả bị ôm nhầm, còn thiếu gia thật sự là Lục Thanh - bạn cùng bàn từng bị tôi bắt nạt suốt bao năm. Tôi nhìn thấy cậu ta chẳng cần tốn chút sức lực nào cũng có thể giành được sự chú ý của người mà tôi hằng ngưỡng mộ. Tôi cũng nhìn thấy cậu ta bị tôi đá ngã, chỉ có thể liếm giày tôi, hèn mọn như một con chó. Thế nhưng khi thân phận đảo ngược, tôi lại trở thành kẻ thua cuộc thảm hại, nằm co quắp trên giường bệnh lạnh lẽo. Số tiền trên người chỉ đủ chi trả cho đêm cuối cùng. Nhận được tin Lục Thanh đính hôn với người mà tôi sùng bái nhất, ngay khoảnh khắc trút hơi thở cuối cùng…. Tôi đã thề. Nếu còn có cơ hội làm lại, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ dây dưa với cặp đôi khốn kiếp đó nữa.
614
7 Miên Miên Chương 12
9 Không chỉ là anh Chương 17
12 Cấm Kỵ Dân Gian Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm