Hồi Ký Người Vợ

Chương 7

25/09/2025 14:58

Đó là buổi xem mắt cuối cùng tôi hứa với bố mẹ.

Nhưng lại là lần đầu tiên Hàn Sương đi xem mắt.

Trời không chiều lòng người, mưa như trút nước ngay sau bữa trưa.

Hàn Sương xem dự báo thời tiết trước khi ra khỏi nhà, mang theo một chiếc ô.

"Cùng đi nhé."

Hàn Sương chủ động lên tiếng.

Tôi cầm chiếc ô từ tay cô ấy, che chung cho cả hai.

Đang ngày mưa gió thế mà xe cộ vẫn phóng qua ầm ầm.

Thấy làn nước b/ắn từ bánh xe sắp dính vào váy Hàn Sương, tôi vội kéo cô ấy lùi lại phía sau.

Đó là lần đầu tiên chúng tôi chạm vào nhau.

Giống như hôm nay vậy.

Khiến tôi ngỡ như bị điện gi/ật.

Hàn Sương gi/ật tay ra, kéo tôi về thực tại.

Cô nhíu mày, ánh mắt bất mãn.

"Anh có thể ngừng làm phiền tôi được không?"

"Chúc Thanh Hà, anh như vậy thật vô vị."

Càng nghe cô nói, tôi càng hối h/ận về những việc mình đã làm.

Tôi thừa nhận trước đây mình m/ù quá/ng, nhưng vẫn không thể ng/uôi ngoai nghi vấn về bản chất giả tạo của Hàn Sương.

"Nhưng em cũng chưa từng thành thật với anh mà."

"Trượt tuyết, hát ở bar, đến cả việc em ăn đồ nướng lúc nửa đêm, anh đều không biết."

"Có phải vì người đàn ông tối hôm đó không?"

25

Hàn Sương từ chối tôi.

Nhưng tôi vẫn nghĩ mình còn cơ hội.

Bởi cô ấy nói người đàn ông đó là chủ quán bar, cô chỉ hát ở đó một hai tháng thôi.

Một hai tháng sao so được với sáu bảy năm của chúng tôi.

Tôi không truy c/ứu thêm.

Sợ Hàn Sương phiền, chỉ dặn dò cô ấy tự chăm sóc bản thân, cần gì cứ gọi cho tôi.

Hàn Sương không phản ứng gì, nhưng cũng không nói thêm lời nào.

Cô ấy bắt taxi rời đi.

Trước khi lên xe, tôi gọi với theo: "Chiếc xe anh tặng em đâu rồi?"

Cánh cửa đóng sập lại, Hàn Sương buông hai từ nhẹ bẫng:

"B/án rồi."

B/án rồi ư?

Lại còn b/án nữa?

Tôi sững sờ nhìn chiếc taxi khuất dần.

Đó là món quà đầu tiên tôi tặng Hàn Sương sau hôn nhân.

Dù sau này toàn là tôi dùng, nhưng đó rõ ràng là quà tặng cho cô ấy!

Lòng dạ bồn chồn không yên.

Bực bội về nhà thì thấy Phương Hạ đang ngồi ủ rũ trên sofa.

Cô ấy khoanh tay, trên bàn trà là những bức ảnh tôi bị người theo dõi chụp lén.

Khoảnh khắc trong ảnh là lúc tôi kéo Hàn Sương tránh đứa trẻ đang chạy tới.

Phương Hạ đột ngột nổi cơn thịnh nộ, gào thét đi/ên cuồ/ng.

Cô ta không chất vấn việc tôi muốn quay lại với Hàn Sương, mà tuyên bố ly hôn với điều kiện tôi phải ra đi tay trắng.

Tôi kinh ngạc nhìn Phương Hạ, cảm thấy cô ta vừa xa lạ vừa đi/ên rồ.

Tôi và Hàn Sương không có gì, sao cô ta dám bắt tôi mất trắng!

"Thế thì đừng hòng ly hôn!"

"Đừng quên! Toàn bộ tài sản của anh đều có một nửa là của tôi!"

26

Hóa ra Phương Hạ chỉ yêu tiền của tôi.

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra.

Nhưng không ngờ cô ta lại đến công ty tôi gây rối.

Suýt chút nữa làm hỏng thương vụ sắp ký kết.

Công ty cho tôi nghỉ dài ngày, mỹ danh là để xử lý việc gia đình.

Rồi ngày hôm sau liền thay người phụ trách dự án.

Tôi chưa từng nghĩ cuộc đời mình có thể thảm hại đến thế.

Vật vờ ở nhà ba ngày liền.

Tôi gọi cho Hàn Sương nhưng toàn báo không liên lạc được.

Tra trên mới biết mình bị chặn.

Gọi điện nhờ bố mẹ thử liên lạc, kết quả vẫn thế.

"Sao đột nhiên tìm Tiểu Sương?"

"Con đã tỉnh ngộ rồi à?"

Giọng mẹ tôi bỗng hào hứng lạ thường.

Bà nói có cách khiến Hàn Sương quay đầu.

Tôi ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến chuyện với Phương Hạ lại thấy ngột ngạt.

Tôi "ừ" một tiếng rồi cúp máy.

Vừa định ra ngoài thì gặp Phương Hạ đang gọi thợ mở khóa.

"Có gì để sau nói, tôi cần đi gấp."

Tôi đóng sập cửa, nh/ốt Phương Hạ ở ngoài.

Phương Hạ dập máy, lạnh lùng chất vấn: "Anh ngừng thẻ tín dụng rồi hả?"

Tôi nhếch mép cười chua chát, ánh mắt đầy chán gh/ét.

"Đương nhiên."

"Phương Hạ, hoặc là ly hôn em ra đi tay trắng, hoặc cứ thế này mà sống, đừng hòng lấy thêm đồng nào từ anh!"

27

Tôi không tiếp tục đàm phán với Phương Hạ.

Vội vã lái xe về quê tìm bố mẹ.

Cuối cùng tôi đã hiểu, vì sao Hàn Sương trước mặt tôi luôn im lặng đến thế.

Khác hẳn với con người cô sau khi ly hôn.

"Thế ra hai người dùng danh nghĩa tài trợ đại học để ép cô ấy kết hôn với con?"

"Hai người không hỏi cô ấy có đồng ý không?"

Bố mẹ tôi từng tài trợ cho một nữ sinh.

Bố mẹ cô mất sớm, sống với bà nội rồi bà cũng qu/a đ/ời khi cô vào đại học.

Chuyện này tôi biết.

Gọi là tài trợ nhưng thực chất chỉ trả học phí bốn năm.

Tiền ăn ở đều do cô sinh viên tự lo.

Sau này tôi hỏi lại thì được biết:

Vừa tốt nghiệp, cô gái đã trả lại đủ cả vốn lẫn lãi.

Lúc ấy tôi từng thán phục không biết phải làm thêm cỡ nào mới được vậy.

Không ngờ nữ sinh chăm chỉ ấy chính là Hàn Sương.

"Cô ta cũng đâu có phản đối."

"Con đừng lo nhiều, cứ nói có muốn tái hôn với Hàn Sương không?"

"À, tháng trước cô bé còn chuyển cho bố mẹ 30 triệu đấy."

Nhìn bộ dạng bố mẹ, tôi lùi lại một bước.

Tôi biết rồi.

Tôi và Hàn Sương không thể nào quay lại được nữa.

Họ muốn dùng bốn năm tài trợ để trói buộc cả đời cô ấy.

Sự nhẫn nhịn của Hàn Sương trước mặt tôi đều do áp lực từ bố mẹ.

Có lẽ trong suốt sáu bảy năm hôn nhân, cô ấy chưa từng được sống thật với chính mình.

Như chim bị nh/ốt trong lồng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Hương Trúc và Sô-cô-la Đen

Chương 14
Tuyến thể vốn khiếm khuyết đột nhiên phân hóa, cơn sóng nhiệt tình bùng lên dữ dội, thế mà Bùi Dịch lại ném tôi cho em trai hắn. Hắn lạnh lùng: "Cậu là Beta nam, không chịu nổi Alpha đâu." "Em trai tôi là Beta, vừa vặn hợp với cậu." Nhưng hắn không biết, em trai hắn là A giả B, còn tôi thì phân hóa muộn. Suốt tháng sau đó, tôi không gọi một cuộc điện nào, không nhắn một tin nhắn nào cho Bùi Dịch. Bùi Dịch cuối cùng không ngồi yên được, tìm đến tận nhà đòi người, nhưng bị mùi tin tức tố đậm đặc xộc vào choáng váng. Người đàn ông vốn luôn lạnh lùng tự chủ thất thố gào thét: "Cậu ấy là chị dâu mày, sao mày dám?" Chàng trai trẻ ôm lấy tôi, đuôi mắt đầy vẻ thỏa mãn: "Anh à, đừng hung dữ thế, làm em dâu của anh sợ đó."
1.29 K
7 Chúng Ta Chương 18
8 Thần Dược Chương 15
10 Bé Lục Cục Cưng Chương 19

Mới cập nhật

Xem thêm