Trong ký ức, tôi vừa ra khỏi nhà không lâu thì trời đổ mưa, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mình không thể nhìn thấy gì. Có người đã đưa tôi vào bệ/nh viện, chăm sóc tôi suốt cả mùa hè. Tôi cố gắng trò chuyện với họ, nhưng người đó lại là người c/âm, luôn giữ im lặng.
Khi thị lực hồi phục, người đứng trước mặt tôi chính là Ng/u Cẩn Niên - người tôi đã lâu không gặp. Tôi không thể biết được dung mạo người đã chăm sóc mình mùa hè năm ấy, họ chỉ để lại một cái tên viết trên lòng bàn tay tôi.
A Dã.
Không thể nào?
Sao Bùi Dã lại biết chuyện này?
Tôi do dự một chút rồi cười đáp: 'Đúng vậy, thiếu gia Bùi từng thấy tôi ở Bệ/nh viện Bình Dương sao?'
Nhưng không đúng, nếu người đó là Bùi Dã, lẽ ra không thể không nói được chứ?
Tôi hoàn toàn chắc chắn chưa từng nghe thấy người đó cất tiếng.
Bùi Dã không gật đầu cũng không lắc đầu, nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu mới lên tiếng:
'Hình như có gặp qua, nhưng không ấn tượng lắm.'
Thật là mâu thuẫn, tự hỏi tôi xong lại bảo không nhớ.
Tôi thầm chê trách.
Khi định đứng dậy rời đi, anh ta lại cất tiếng: 'Cô kết hôn rồi?'
Câu hỏi đột ngột khiến tôi vô thức sờ vào chiếc nhẫn cưới trên tay. Có lẽ những người ở tầng lớp như Bùi Dã chẳng mấy quan tâm đến showbiz, nên không biết cặp vợ chồng gương mẫu Ng/u Cẩn Niên và tôi trong làng giải trí.
Tôi gật đầu: 'Vâng.'
Anh ta im lặng.
Đến chiều khi thu hình xong, đạo diễn lại gọi tôi vào phòng. Vào trong mới biết Bùi Dã vẫn chưa đi.
Có lẽ do yêu cầu từ nhà đầu tư Bùi Dã, đạo diễn lại giảng giải kỹ lưỡng về kịch bản với tôi. Khi sắp kết thúc, đạo diễn đề nghị trao đổi WeChat với Bùi Dã.
Không lẽ hai người chưa có liên lạc?
WeChat của con trai đ/ộc nhất tỷ phú quả thật không dễ xin.
Nhìn tấm mã QR sáng lên trên bàn, tôi háo hức liếc nhìn.
Giàu có thế, tôi cũng muốn kết bạn.
Dịp lễ tết chúc hỏi, biết đâu anh ta vui lại phát lì xì.
Có lẻ ánh mắt tôi quá nồng nhiệt, một bàn tay xươ/ng xương đẩy chiếc điện thoại trên bàn về phía tôi.
Nhìn gương mặt lạnh lùng của Bùi Dã, tôi vội rút điện thoại ra quét mã thêm bạn.
Sau đó, tôi thường xuyên chia sẻ chuyện đời thường với Bùi Dã. Biết anh ta thích đua xe, tôi còn đặc biệt nghiên c/ứu kỹ, xem đi xem lại mọi giải đua có thể tìm được, thậm chí học thuộc cả lời bình.
'Trùng hợp quá, em cũng thích xem đua xe.'
Tất cả chỉ để câu nói này nghe thuyết phục hơn.
Giải đua tại Biệt thự Lộc Sơn lần này cũng do Bùi Dã báo trước cho tôi.
'Nếu không nhầm thì hôm đó em vừa đóng máy phim. Nếu xong sớm thì qua xem nhé.'
Anh ta nói vậy, nhưng do quá mệt lại đ/au dạ dày nên tôi không định đi.
Không hiểu sao Bùi Dã biết tôi không dự tiệc đóng máy, nửa đêm nhắn tin bảo tôi qua xem đua cùng.
Nếu không vì muốn dụ dỗ anh ta, ki/ếm tiền trả n/ợ cùng ly hôn cho xong cái cuộc hôn nhân khốn khổ này, thì giờ đó tôi đã chẳng thèm để ý.
Tôi tưởng ý mình đã rõ ràng, nhưng Bùi Dã lại như không hiểu, chẳng mắc câu.
Không có tiếp xúc cơ thể vượt giới hạn, cũng chẳng lời nói m/ập mờ nào.
Không hiểu giới trẻ bây giờ nghĩ gì.
Hay vì tôi là phụ nữ có chồng?
Đừng thế chứ, kết hôn rồi vẫn có thể vì anh mà ly hôn mà.
Ôi, kế hoạch quyến rũ của tôi còn dài dằng dặc.
Nhưng càng tiếp xúc, tôi càng thấy Bùi Dã quen thuộc, rất giống người năm đó ở Bệ/nh viện Bình Dương.
Tôi hỏi thẳng, Bùi Dã chỉ cười lạnh:
'Người c/âm? Bùi Dã này là người c/âm sao?'
'Nếu không dùng được tai mắt thì mang đi hiến đi.'
...
Nếu thiên thần c/âm năm xưa biết nói, tôi thành tâm cầu nguyện đừng có khó chịu như Bùi Dã.
Còn Ng/u Cẩn Niên dạo này không hiểu sao nghe nói lại lỗ thêm hai triệu.
Thời gian này, anh ta lo đến mức không về nhà, gần như sống luôn ở công ty.
Thậm chí còn gọi điện hỏi tôi v/ay tiền.
Buồn cười, tôi làm gì có tiền cho v/ay?
Bị từ chối, hắn còn m/ắng:
'Đồ vô lại, tôi cũng từng cho cô v/ay tiền đấy. Giờ đây cô keo kiệt đến thế sao?'
Tôi nhổ nước bọt rồi cúp máy.
Hai tuần sau, một đạo diễn nổi tiếng tổ chức thọ 60 tuổi, mời dàn diễn viên đến biệt thự.
Nhìn danh sách, Ng/u Cẩn Niên cùng cô nữ phụ không hợp tính từ phim trước đều có mặt - đám người đáng gh/ét tụ họp đủ cả.
Tôi không muốn đi.
Báo với quản lý xong, cô ấy giảng cả tràng đạo lý: 'Dù diễn xuất quan trọng thật, nhưng qu/an h/ệ mới là yếu tố sống còn.'
Tóm lại: Phải đi.
Tôi nhắn tin than thở:
'Vẫn là cuộc sống thiếu gia Bùi sướng nhất, không phải miễn cưỡng dự mấy buổi tụ tập nhàm chán.'
Sau bao lần bị tôi làm phiền, Bùi Dã từ chỗ không trả lời giờ đã phản hồi ngay tức khắc.
'Trí tưởng tượng của kẻ nghèo thôi, tôi tham gia mấy buổi nhàm chán còn nhiều gấp mấy lần cô.'
...
Vẫn cái miệng đ/ộc địa quen thuộc.
'Sinh nhật lão Từ à?'
Anh ta lại hỏi.
Tôi đáp: 'Ừ.'
Bên kia im lặng hồi lâu, chắc đi xem danh sách khách mời, vì câu tiếp theo là:
'Ồ, chồng cô cũng có mặt à? Thế thì chán nỗi gì, cặp vợ chồng gương mẫu showbiz cùng dự tiệc sinh nhật đạo diễn, tiêu đề hay đấy.'
Tôi vô cảm gõ một dấu chấm.
Nhớ đến sứ mệnh quyến rũ Bùi Dã, tôi thêm:
'So với chồng em, em thích ở bên anh hơn.'
Phía kia duy trì trạng thái 'đang nhập...' rất lâu, cuối cùng chẳng gửi gì.
Không lẽ ngại rồi?
Hay thấy gh/ê?
Tôi thử gửi lì xì 0.1 tệ xem anh ta có xóa mình không.
Vừa gửi xong đã thấy nhận ngay.
?
Bùi Dã: 'Gì? S/ỉ nh/ục tôi à?'