Tuy nhiên, khi tôi quyết định lấy anh ấy, anh ấy hoàn toàn không phải là người như bây giờ.
Trước khi kết hôn, Liêu Hoằng từng là trưởng phòng marketing tại một công ty tài chính với mức lương 30 triệu/tháng, luôn ch/áy hết mình với công việc và thường xuyên tăng ca. Chúng tôi quen nhau qua mai mối, ngoài những lúc hẹn hò ăn uống, anh dành hầu hết thời gian ở công ty.
Chính tinh thần phấn đấu ấy đã thu hút tôi, khiến tôi nghĩ người đàn ông này hẳn sẽ thành công trong mọi mặt đời sống.
Thế nhưng ngay sau đám cưới, khi tôi phát hiện có th/ai, anh ấy gặp phải cú sốc lớn. Công ty đuổi việc anh với cáo buộc tiết lộ bí mật kinh doanh - vết nhơ khủng khiếp đối với quản lý cấp trung như anh, khiến anh không thể xin việc ở bất kỳ tập đoàn nào khác.
Dù biết công ty cố tình gài bẫy để c/ắt giảm nhân sự, anh vẫn đành ngậm ngùi viết đơn xin nghỉ việc.
Trong bối cảnh kinh tế suy thoái, các công ty lớn không có vị trí trống, doanh nghiệp nhỏ lại không đáp ứng được mức lương anh mong muốn. Dần dà, anh chán nản buông xuôi, sống bám vào tiền tiết kiệm suốt mấy tháng trời và mất hẳn ý chí phấn đấu.
Bụng tôi ngày một lớn, chi phí sinh hoạt tăng vọt trong khi khoản dự trữ của anh cạn kiệt. Bất đắc dĩ, anh nhận một công việc lương thấp gần nhà, biện minh rằng 'tiện chăm sóc vợ bầu'.
Tôi đã hạ thấp kỳ vọng đến mức chỉ cần anh chịu đi làm lại là mãn nguyện, sợ nhất anh sống bám cả đời. Dù anh không đóng góp đủ chi phí gia đình, tôi vẫn cắn răng chịu đựng vì nghĩ mình còn tiền tiết kiệm.
Sự ngây thơ đó sớm bị đ/ập tan khi sinh con xong. Chi phí nuôi bé vượt xa tưởng tượng dù tôi đã c/ắt giảm mọi thứ tối đa. Đồ dùng trẻ em ngốn phần lớn ngân sách, buộc tôi phải xin đi làm sớm dù chưa hết thời gian nghỉ th/ai sản.
May mắn công ty vẫn giữ chức trưởng phòng cho tôi. Vừa bế con vừa chạy deadline, tôi như cái máy vắt kiệt sức giữa công sở và gia đình. Cân nặng tụt không phanh, mặt hốc hác khiến sếp phải động viên nghỉ ngơi. Nhưng nghĩ đến ba miệng ăn, tôi lại cắn răng chịu đựng.
Ba năm vật lộn, tôi thăng chức còn con đã cứng cáp hơn. Trong khi đó, Liêu Hoằng vẫn sống an phận với công việc nhàn hạ, thản nhiên trước mọi phàn nàn của tôi. Mỗi khi bị nhắc nhở, anh lại mời mẹ chồng đến ở giúp chăm cháu - cách né tránh trách nhiệm khéo léo.
Bạn bè an ủi 'đàn ông sau cưới đều thế', khiến tôi tưởng đó là chuyện thường tình. Nhưng cơ thể mệt mỏi nhắc tôi nhớ: Trước khi gặp anh, tôi từng sống an nhàn biết bao!
7
Tin nhắn đòi tiền của Liêu Hoằng hiện lên cùng thông báo lương tháng: [Tối nay đồng nghiệp cưới, chuyển em 500k đưa phong bì đi].
Tôi lướt qua rồi bỏ điện thoại xuống bàn. Chuông lại rung lần nữa: [Trưởng phòng đã thu tiền hộ rồi, em không còn đồng nào tháng này. Mọi người nộp hết rồi, em chuyển ngay đi].
Tôi phớt lờ chuỗi tin nhắn gấp gáp. Điện thoại reo, giọng anh gắt gỏng vang lên: 'Em không đọc tin anh nhắn à?'.
'Đọc rồi.' Tay tôi lật xấp tài liệu, giọng đều đều.
'Sao không chuyển tiền ngay? Chỉ còn mình anh chưa đóng, để sếp nghĩ sao?'
'Liêu Hoằng,' tôi thở dài, 'Từ nay tiền em chỉ chi cho việc thiết yếu. Mấy khoản linh tinh anh tự lo đi.'
Không đợi phản ứng, tôi tiếp: 'Đừng làm phiền em chuyện vặt nữa. Đi làm mệt đ/ứt hơi, anh tưởng ki/ếm tiền dễ như lướt điện thoại à? Anh từng đi làm, không hiểu sao?'
Đầu dây im bặt. Tôi cúp máy không chút do dự.
8
Tan làm, điện thoại lại nháy: [Con đi đón nhé].
Từ sau lần cự nự, tôi đã buông xuôi chuyện này. Biết anh định dùng tình mẫu tử ép tôi mềm lòng, cuối cùng tôi vẫn đón con gửi sang nhà bố mẹ chồng.
Mẹ chồng ngạc nhiên mở cửa: 'Sao cháu ở đây? Hoằng bảo tối nay hai đứa đi ăn cỗ cơ mà?' Bà lẩm bẩm: 'Hai đứa lớn đầu rồi mà 500k cũng không có, còn phải xin tiền bà'.
'Anh ấy xin tiền mẹ à?' Tôi hỏi. Bà gật đầu: 'Bảo để cháu trả lại cho bà'.
Tôi lắc đầu: 'Giờ con và anh ấy chi tiêu riêng. Anh ấy v/ay thì anh ấy trả, đừng đòi con. Chúng con phân minh rồi'.