“Tôi đáng ch*t! Tôi thành khẩn nhận lỗi, vì quá yêu cô nên mới gh/en t/uông, nghi ngờ cô. Tôi thề sẽ không tái phạm nữa, chỉ cần cô c/ứu tôi, không nhiều đâu, 12 triệu tệ là đủ!”

Mặt dày thật, há mồm đòi 12 triệu!

Hắn túm lấy ống quần tôi, giằng mãi không ra.

Hứa Lâm Dương bên cạnh chịu hết nổi, đ/á mạnh vào vai hắn:

“Tránh xa bạn gái tôi ra!”

Trần Thủ Nghiệp như bị sét đ/á/nh:

“Em có bạn trai rồi? Phi Phi đừng ngốc thế, bọn họ biết em trúng số cả rồi, biết đâu cưới xong là họ xử em ngay để thừa kế tài sản! Vợ chồng được chia những 20 triệu tệ!! Tất cả chỉ vì tiền thôi!”

Hứa Lâm Dương nhíu mày không nhịn nổi:

“Anh lo xa quá, tôi có 400 triệu tệ, nếu Phi Phi ở với tôi, lỡ tôi ch*t đi cô ấy cũng được chia 200 triệu!”

Lúc này Trần Thủ Nghiệp mới như nhận ra khuôn mặt Hứa Lâm Dương.

Ánh mắt hắn thoáng chớp, nghiến răng nghiến lợi:

“Là anh! Đồ khốn kiếp luôn nhòm ngó bạn gái tôi!! Vô liêm sỉ!”

Vừa dứt lời hắn hùng hổ xông tới, bị Hứa Lâm Dương đ/á bay.

17

Giữa dịp Tết lại làm phiền các chú công an.

Bước ra khỏi đồn, tôi áy náy:

“Vốn định mời anh về nhà ăn cơm tất niên vì bố mẹ anh ở nước ngoài, ai ngờ giờ này còn để anh đói bụng.”

Hứa Lâm Dương nhìn thẳng tôi:

“Vẫn kịp ăn bánh chưng mà? Chỉ cần được bên em, ăn gì cũng được.”

Tim tôi đ/ập lo/ạn nhịp, muốn hỏi mà không biết mở lời thế nào.

Anh nghiêng đầu nhìn:

“Trần Thủ Nghiệp nói đúng, tôi thực sự để ý em từ lâu rồi. Trước khi sang Hồng Kông tôi từng gợi ý với em, cũng tìm gặp hắn ta, nhưng thấy hai người ổn định nên không muốn làm kẻ thứ ba. Không ngờ lần này về lại, các em đã chia tay. Vậy em...”

Tôi nắm ch/ặt tay anh:

“Đi nhanh đi, bánh chưng ng/uội hết!”

18

Sau Tết, Hứa Lâm Dương cùng tôi về nhà cũ lấy đồ.

Từ sau lần Trần Thủ Nghiệp tới bám, tôi đã chuyển nhà.

Bỏ 200 triệu đặt cọc m/ua căn hộ hoàn thiện, xách vali vào ở ngay.

Địa chỉ nhà mới, Trần Thủ Nghiệp không hề hay biết.

Quán cà phê đông khách lại có anh họ trông coi, nên hắn mới tới nhà bố mẹ tôi vào đêm Giao thừa.

Nhưng không ngờ mở cửa nhà cũ, cả căn phòng bị lục tung bừa bộn!

Rõ ràng có tr/ộm vào, nhưng ổ khóa không hề hư hại.

Tôi lập tức nghĩ ngay tới Trần Thủ Nghiệp.

Tôi chưa từng đưa chìa khóa cho hắn, nhưng sau nhiều năm chung sống, hắn từng mượn chìa của tôi để lấy đồ.

Có lẽ hắn đã làm chìa khóa phụ từ lúc đó.

Tôi báo cảnh sát ngay, nhà cũ chẳng có gì quý giá.

Chỉ mất vài món trang sức cũ, túi xách, thậm chí cả đôi giày thể thao hiệu.

Tôi kinh ngạc, Trần Thủ Nghiệp đã khốn cùng đến mức này rồi sao?

Sau khi báo án, hắn nhanh chóng bị bắt.

Dáng người tiều tụy, toàn thân bốc mùi.

Chẳng còn chút bảnh bao ngày xưa.

Thấy tôi, hắn mắt sáng rỡ rồi khẩn khoản:

“Đừng hòa giải, kiện tôi đi! Tôi tính rồi, đồ này trị giá 1 vạn tệ, đủ ngồi tù hơn 2 năm. Sao em không để đồ đắt tiền trong nhà cho tôi tr/ộm thêm!”

Tôi sửng sốt!

Về sau mới biết, hắn n/ợ nặng lãi nên bị chủ n/ợ truy đuổi.

Hắn phải trốn chui trốn nhủi, sống trong lo sợ.

Lãi mẹ đẻ lãi con, hắn không thể trả nổi. B/án nhà xong, bố mẹ hắn về quê, đoạn tuyệt qu/an h/ệ.

Hắn thành kẻ vô gia cư.

Thế là hắn muốn trốn vào tù.

Đây có lẽ là cách duy nhất giữ nguyên vẹn thân thể.

Đã vậy thì tôi sẵn lòng giúp hắn toại nguyện.

Bước khỏi đồn cảnh sát, tôi buôn chuyện với Hứa Lâm Dương:

“Chỉ ph/ạt hơn 2 năm, hết hạn tù thì sao nhỉ?”

“Thì... tiếp tục phạm tội? Tiếp tục vào tù ăn cơm nhà nước?”

Tôi nghĩ một lát, thấy cuộc sống này khá hợp với Trần Thủ Nghiệp.

Hắn cơ bản đã đạt nguyện: Có người lo cơm áo.

Đang định bàn tiếp thì Hứa Lâm Dương véo tay tôi:

“Đừng nói về đàn ông khác nữa, anh không quan tâm nguyện vọng của hắn.

Nguyện vọng của anh chỉ có em giúp được thôi.”

Tôi chớp mắt giả vờ không hiểu:

“Nguyện vọng gì thế!”

Anh ôn nhuàng ôm tôi:

“Bao giờ em mới chính thức nhận hai tỷ của anh đây?”

Hai tỷ!

Hai tỷ đó!

Còn phải nghĩ sao?

Tôi nôn nóng đáp:

“Chọn ngày không bằng gặp ngày, vậy hôm nay đi!”

Kết thúc toàn bộ câu chuyện.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm