Lâm Bách Ngôn đăm đăm nhìn Hứa Kha trong video, "Cô ấy lảm nhảm gì thế nhỉ, chẳng hiểu gì cả, chỉ muốn hôn."
Thẩm Tấn liếc nhìn Lâm Bách Ngôn, mí mắt khép hờ, khó đoán định tâm trạng.
Giang Manh chạy đến, ôm cánh tay Thẩm Tấn làm nũng như trách móc: "Không phải đã hứa đi xem em hát sao? Em tìm anh cả buổi, anh đi đâu thế?"
Nửa người Thẩm Tấn bị cô lắc lư bần bật. Anh bình thản đáp: "Giang Manh, chúng ta yêu nhau bao lâu rồi?"
"Gần nửa năm rồi. Sao, có quà bất ngờ cho em hả? Nếu anh tặng em túi Hermès thì em sẽ tha thứ cho anh."
Thẩm Tấn ngẩng đầu nhìn cô, nửa cười: "Được, anh tặng em mười cái."
Giang Manh vừa nở nụ cười tươi thì nghe anh tiếp: "Vậy chúng ta chia tay nhé?"
***
Ngày thứ năm cuối cùng ở trường nghề.
Tôi cho chú mèo con hoang ăn trong khuôn viên trường. Mẹ nó vừa bị xe tải cán ch*t, để lại mình nó côi cút. Tôi chia phần thịt ít ỏi từ bữa trưa cho nó. Nhìn nó "meo meo" gặm miếng thịt mà chỉ làm trầy da, tôi bật cười. Tôi xoa tai nó: "Cố lên nhé, nếu sống được đến mùa xuân năm sau, chị sẽ nuôi em, hai chị em cùng nương tựa."
Đứng dậy, tôi bắt gặp Thẩm Tấn. Anh đứng sau lưng, đồng phục phanh rộng, dáng vẻ ngang tàng. Đôi mắt đen thăm thẳm dõi theo tôi. Không biết anh đứng đó từ bao giờ, cũng chẳng nói gì.
Tôi tiếp tục phớt lờ, thu dọn hộp nhựa quay về phía giảng đường. Khi vừa bước qua anh, Thẩm Tấn chợt lên tiếng: "Học sinh cần dinh dưỡng cho n/ão, em cho hết thịt vào nó rồi chỉ ăn rau, không đủ chất thì sao?"
Bước chân không dừng, tôi đáp: "Tôi là thiên tài, không cần dùng n/ão nhiều."
***
Ngày thứ tư cuối cùng.
Bạn cùng bàn Thẩm Tấn là Từ Thiếu Dương đến xin đổi chỗ ngồi. Từ sau vụ cặp sách bị ném xuống nước, tôi đã chuyển về bàn đầu ngồi cùng Lâm Uyên.
Từ Thiếu Dương mặt nhăn nhó: "Anh Tấn khó ở quá, em thà ngồi bàn đầu chịu ánh mắt giáo viên còn hơn. Hứa Kha, làm ơn đổi lại chỗ đi."
Vốn dĩ bàn đầu là của Từ Thiếu Dương. Hơn nữa, chỉ còn bốn ngày nữa là tôi về nhất trung. Dù khó chịu mấy cũng có thể chịu được. Tôi gật đầu đồng ý, nhanh chóng thu dọn đồ về cuối lớp.
Đến gần chỗ ngồi thì Lâm Bách Ngôn chặn lại: "Anh đổi chỗ với em, em về chỗ anh ngồi đi. Lần trước không bảo vệ được em, lần này anh sẽ không để anh Tấn b/ắt n/ạt em nữa."
Thẩm Tấn đang gục mặt lên bàn bỗng lười nhác ngửa người ra ghế. Ánh mắt hướng về phía chúng tôi đầy bất mãn: "Lâm Bách Ngôn, mày đang làm cái gì thế?"
Tống Triết đằng sau nhao theo: "Gái gú quên anh em đấy mà. Lâm Bách Ngôn mày ngày càng lên mặt, nghiện làm chó săn rồi à?"
Lâm Bách Ngôn khẽ cười lạnh: "Tao vì gái quên anh em nhưng công khai. Không như mấy đứa giấu đồ người ta mặc vào chăn, toàn làm trò kinh t/ởm!"
Tống Triết gi/ật mình. Thẩm Tấn nhíu mày: "Các người có chuyện gì giấu tao?"
Tống Triết vội đ/á/nh trống lảng: "Anh Tấn, Lâm Bách Ngôn giờ không còn là Lâm Bách Ngôn ngày xưa nữa rồi. Trong mắt hắn giờ chỉ có gái, không có huynh đệ. Hắn muốn vì Hứa Kha mà phản bội chúng ta."
Thẩm Tấn nhìn thẳng Lâm Bách Ngôn: "Mày x/á/c định vì Hứa Kha mà chống lại tao?"
Lâm Bách Ngôn ngẩng cao cằm: "Phải, tao thích Hứa Kha, không cho mày b/ắt n/ạt cô ấy!"
Sắc mặt Thẩm Tấn tối sầm. Tốt lắm! Bạn tốt thật đấy! Trước khi đi, chúng nó thề sống thề ch*t hứa sẽ đuổi Hứa Kha đi. Kết quả? Nhiệm vụ không hoàn thành, còn vì gái phản bội anh em, tranh nhau làm chó săn cho Hứa Kha. Tuyệt! Cực kỳ tuyệt!
Chiều hôm đó, không biết Thẩm Tấn dùng cách gì mà Lâm Bách Ngôn vắng mặt. Tôi đành trở thành bạn cùng bàn với anh ta.
Đến tối, khi tôi thu dọn cặp về, Thẩm Tấn im lặng cả buổi chợt gọi lại: "Từ nay Lâm Bách Ngôn sẽ không làm phiền em nữa."
"Không chỉ hắn, bất cứ ai em không thích, anh đều sẽ không để họ tới gần."
"Em thích yên tĩnh học hành, anh có thể tạo môi trường đó cho em."
"Em chỉ cần tập trung làm điều mình thích."
Tôi bật cười. Ngày đầu tới trường nghề, tôi cô đ/ộc hoang mang, bị Lâm Bách Ngôn, Tống Triết b/ắt n/ạt vô cớ. Giờ đây, kẻ chủ mưu ngày ấy không hiểu nổi gió nào lại muốn làm anh hùng.
Tôi nhìn thẳng mắt Thẩm Tấn, nở nụ cười lạnh: "Nhưng Thẩm Tấn, người em gh/ét nhất chính là anh."
Thẩm Tấn sững sờ, môi mấp máy nhưng không thốt nên lời.
***
Ngày thứ ba cuối cùng.
Tôi vẫn cho mèo ăn giờ nghỉ trưa. Nhưng tìm khắp sân trường không thấy nó đâu. Đang lo lắng thì Thẩm Tấn xuất hiện.
"Em tìm nó à?" Anh lấy điện thoại cho tôi xem video: Chú mèo mun nhỏ như cục bông đang ngủ say trong ổ mèo sang trọng gấp N lần cơ thể nó.
"Anh nhận nuôi nó rồi. Nhà anh rộng, có người giúp việc chăm sóc riêng. Anh m/ua rất nhiều đồ chơi và thức ăn nhập khẩu cho nó, nó sống rất tốt."
"Em yên tâm, anh hứa nó không chỉ sống khỏe đến mùa xuân mà còn đạt tuổi thọ tối đa của giống loài."
"Hứa Kha, tan học em muốn về nhà anh thăm nó không? Chắc chắn nó cũng rất nhớ em."