Cả nhà đều là não tình

Chương 3

27/09/2025 13:38

Gần đến cuối kỳ, mọi người đều đang ôn bài.

Tôi không kìm được niềm vui trong lòng, nghĩ phải chia sẻ chuyện vui này với hội chị em.

"Các chị em ơi, tôi kể cho mọi người nghe chuyện này nhé, tôi đã nói với Trần Diệu rằng nhà tôi..."

Trong chớp mắt, cả ba đồng loạt quay sang nhìn tôi.

"Trình Nhiên, tụi này biết hết rồi."

Tiểu A lên tiếng trước.

Tôi: ???

Tôi: "Các cậu biết gì cơ?"

"Lúc nãy cậu nói chuyện với bạn trai dưới lầu, tụi tình cờ nghe được. Ba cậu theo bồ nhí bỏ đi, nhà cậu phá sản phải không?"

Tiểu B nói.

Tôi: "À, chuyện này thực ra là tôi..."

"Trình Nhiên, không cần giải thích đâu. Tụi tớ hiểu cả rồi."

Tiểu C vừa nói vừa trèo lên giường tầng.

"Nhưng mà giường này tớ đã ngủ hơn hai năm rồi, dù cậu có quay về thì cũng đừng đổi nữa nhé. Tớ đã báo với quản lý ký túc xá rồi."

Chiếc giường cô ấy đang ở vốn là của tôi. Vị trí đón nắng đẹp nhất.

Vì tôi ít khi về phòng, tiểu C viện cớ giường cũ hướng Bắc ẩm lạnh nên đã đổi sang giường của tôi.

Tôi còn định nói thêm điều gì thì tiểu C đã kéo rèm lại.

Đứng hình vài giây, tôi quay sang hai cô gái còn lại: "Để lát nữa tôi giải thích từ từ. Ai cho tôi mượn vở ghi bài mấy tuần nay đi?"

Tiểu A: Tớ đi tắm đây.

Tiểu B: Tớ xuống lấy bưu phẩm.

Hai người lướt qua tôi như cơn gió. Nhìn ly trà sữa ng/uội ngắt trên bàn, tôi chợt hiểu ra nguyên do:

Nhà tiểu A khó khăn, năm nào cũng xin trợ cấp đặc biệt.

Nhà tôi phá sản, liệu khoa có ưu tiên trao suất trợ cấp đó cho tôi năm nay không?

Tiểu B học giỏi, luôn đứng đầu chuyên ngành để nhận học bổng đặc biệt.

Nhà tôi phá sản, liệu tên "học bá" hay trốn tiết nhưng vẫn đứng nhì ngành như tôi có vì thiếu tiền mà tranh giành học bổng vốn thuộc về cô ấy?

Liếc nhìn căn phòng trống vắng...

Ba năm qua tôi dẫn họ đi du lịch tự lái, tắm suối nước nóng, ăn cao lương mỹ vị. Họ kêu trời lạnh mùa đông nóng mùa hè, thế là tôi bỏ tiền lắp điều hòa cho căn phòng ký túc cả học kỳ chẳng ở nổi một tuần, cước phí gánh hết vào thẻ tôi. Trên bàn học mỗi đứa, kem mắt La Mer, nước hoa Bvlgari, máy massage Refa, thứ nào chẳng là đồ tôi m/ua mà họ muốn lấy cứ lấy?

Cầm ba ly trà sữa, tôi bước xuống lầu, ngồi bệt xuống bồn hoa.

Đêm hơi se lạnh, dự báo nói ngày mai sẽ có không khí lạnh tràn về, tuyết rơi.

Tôi gọi cho trạm phế liệu gần nhất: "Bác ơi, mai cử người đến tháo dùm cháu cái điều hòa trong ký túc. Không lấy tiền, các bác xử lý giùm. Đập phá hay vứt đi cũng được, miễn đừng để lại."

4

Tôi nằm dài trên chiếc sofa da 8 triệu ăn cherry, thằng em trai ngồi dưới chân chơi game.

Hệ thống sưởi sàn nhà thật dễ chịu. Mặc ngoài kia gió tuyết gào thét, trong phòng vẫn ấm áp.

Không biết mấy "hảo tỷ muội" của tôi tối nay ngủ thế nào sau khi mất điều hòa nhỉ?

Tôi cảm thán: Nhân tâm khó lường, đời đổi thay như cuộc rư/ợu.

"Chỉ khi sa cơ lỡ vận, mới thấy xung quanh toàn kẻ x/ấu."

Thằng em trai đột nhiên phát ngôn triết lý khiến tôi nể phục.

Tôi cúi xuống nhìn màn hình điện thoại nó: "Sao mày không dùng skin mới?"

"Lúc chưa có thì thèm, có rồi mới biết xài dở tệ."

Câu nói của nó vừa ám chỉ skin game, vừa hàm ý Dư Thiện.

Tôi bật cười khi thấy hàng loạt thông báo hiện lên điện thoại nó.

Toàn của Dư Thiện.

[Trình Hạo, tuần sau em rảnh này, đi chơi không?]

[Anh còn chơi game à? Em thấy anh onl suốt, đã bảo chơi nhiều hại mắt rồi. Giờ anh ở đâu? Em nhờ bạn m/ua hai hộp việt quất nhập khẩu, gửi cho anh nhé.]

[Với lại món quà Giáng sinh đắt đỏ anh tặng, em chưa đáp lễ. Em m/ua cho anh chiếc đồng hồ Tissot, gửi chung luôn nha.]

Tôi hét lên: Trời đất!

Quát thằng em: Trình Hạo, trả lời nhanh đi!

Thằng nhóc đang mải mê đ/á/nh rừng solo.

Cáu kỉnh: Sốt ruột gì, cứ để đấy đã.

Tôi nói: Hai hộp việt quất với đồng hồ Tissot đó đều là đồ chị tặng Trần Diệu, bắt con bé gửi trả lại ngay!

Thằng em: Mẹ kiếp! Vậy tiền này tính vào ai?

Tôi hào phóng: Tất nhiên tính vào mày. Tiền Dư Thiện trả tính phần mày, tiền lấy từ Trần Diệu mới tính phần chị.

Ngoài cửa sổ tuyết rơi dày hơn, căn phòng ấm áp khiến người ta buồn ngủ.

Điện thoại tôi đổ chuông.

Của Trần Diệu.

Vừa bắt máy đã nghe giọng lạ:

"Xin hỏi có phải Trình Nhiên không? Tôi là cảnh sát đồn Thạch Tuyền. Trần Diệu là bạn trai cô phải không? Anh ấy bị đ/á/nh đang cấp c/ứu ở bệ/nh viện trung tâm."

Cúp máy, tôi đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

Thằng em nói: "Chị đừng vội, có khi là kế khổ nhục kế. Trần Diệu xảo quyệt lắm, chắc đang thăm dò chị đấy."

Tôi cười: Lo gì chứ, chính chị nhờ người đ/á/nh nó đấy.

"Còn nhớ anh Ninh không? Anh hàng xóm cùng lớn lên ở quê với tụi mình đó."

Tôi gật đầu, đúng vậy.

Anh Ninh tên thật là Ninh Kỳ, cùng là trẻ nông thôn mồ côi như hai chị em tôi.

Người cao lớn, đầu gấu trong hẻm. Hai chị em nhát cáy như tôi suốt ngày lẽo đẽo theo sau, luôn được anh che chở.

Nhưng anh Ninh không thích học, bỏ học cấp ba rồi một mình lên thành phố lớn mưu sinh.

Đến hai năm trước khi mở tiệc ở câu lạc bộ Bạch Kim, tôi tình cờ gặp lại anh.

Sau đó tôi thường dẫn bạn bè đến ủng hộ anh nhưng anh chẳng lấy tiền, thành ra tôi cũng ngại không dám đến nữa.

Trình Hạo nhăn mặt: "Chị còn đi thuê ngoại viện? Ăn gian vậy?"

Tôi cười: "Mày cũng thuê được mà."

Đến bệ/nh viện, tôi thấy Trần Diệu đầu quấn băng trắng, mắt thất thần. Cổ áo lấm lem đất cát và vệt m/áu.

Anh Ninh nói chỉ sai hai đệ tử vây lại, mỗi đứa t/át một cái. Ngoài ra chẳng động thủ gì.

Vậy nên vết thương trên đầu Trần Diệu, chín phần mười là tự nó đ/ập.

Lời anh Ninh quả không sai, kẻ săn mồi xảo quyệt thường giả dạng con mồi.

Trần Diệu mượn gió bẻ măng, thuận lợi rơi vào bẫy tôi giăng sẵn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm