Tôi m/ua nhà m/a, vòi nước chảy m/áu, lập tức gọi xe hiến m/áu đến hút m/áu làm giàu.
"Tôi hiến m/áu được không? Cho hiến trước năm tấn nhé!"
Sau đó tôi lại phát hiện nhà đột nhiên mất điện, tôi bình thản liên hệ "chuyên gia".
Một tháng sau, linh h/ồn á/c q/uỷ đầy thương tích đứng trước mặt tôi.
"Xin cô đừng khiếu nại nữa, họ đ/á/nh tôi không chịu nổi nữa rồi! Tôi trả tiền điện giúp cô được không?!"
1.
Tôi m/ua căn nhà cũ giá rẻ bèo.
Đêm đầu tiên dọn vào, tôi nhìn thấy m/áu đỏ tươi chảy ra từ vòi nước.
M/áu màu đỏ tươi rói, tôi bóp cằm nhìn dòng chất lỏng đỏ chảy ào ạt, chìm vào suy nghĩ.
Tôi nghiêm túc hỏi không khí: "Hiện tại tôi đang ngủ trên đệm cũ dưới sàn, mày biết tao nghèo mà, đúng không?"
Không ai trả lời.
"Ý mày là..." Tôi tuyên bố lớn với phòng tắm trống trơn, "Giữa thời buổi tiền nước máy đắt c/ắt cổ, xả nước cầu tiêu còn đ/au lòng này, chỉ cần mở cái này ra là có m/áu tươi chảy không ngừng?"
Vậy chẳng phải... phát tài rồi!
Tôi lập tức lấy điện thoại gọi cho đứa bạn thân Tiểu Diệp.
"Diệp à! Tao m/ua nhà m/a rồi!"
"Gì cơ? Mày đi/ên rồi? M/ua bao nhiêu tiền?"
"Không quan trọng!" Giọng tôi hào hứng, "Điểm chính là nhà này mở vòi ra chảy không phải nước, mà là m/áu!"
Tiểu Diệp im lặng, chắc cô ấy nghĩ tôi phát đi/ên vì nghèo sau khi thất nghiệp.
"Hoàn toàn tự nhiên không phụ gia, số lượng lớn đầy đủ, tao thậm chí còn chưa đóng tiền nước! Mày liên lạc với trạm hiến m/áu của mày đi..."
Sau mười giây im lặng, giọng Tiểu Diệp vang lên: "Vậy... mày thực sự ổn chứ?"
"Mở rộng tầm mắt ra!" Tôi đầy nhiệt huyết, "Tao muốn hiến m/áu, không, là hợp tác! Phát triển bền vững! Tao cung cấp ng/uồn m/áu ổn định, bọn mày cung cấp thiết bị chuyên nghiệp và hỗ trợ kỹ thuật, đôi bên cùng có lợi!"
Tiểu Diệp thở dài, như thể quyết tâm làm điều gì đó: "Được, được! Mày gh/ê thật! Đợi đấy, việc này để tao lo! Tối nay tao cho xe hiến m/áu đến nhà mày!"
Tối hôm đó, chiếc xe hiến m/áu như con thuyền Noah lạc vào phim kinh dị đỗ ngay ngắn dưới chung cư tôi.
Mấy nhân viên áo blouse trắng với vẻ mặt "chiến sĩ duy vật" bước xuống.
Tôi nhiệt tình chỉ dẫn: "Vào đây, ống nối chỗ này! Vòi nước toilet! Lưu lượng lớn lắm! Đảm bảo tự nhiên không phụ gia!"
Nhân viên mang theo thiết bị chuyên nghiệp, mặt mũi "xem thử có m/a quái gì đây", vặn mở vòi nước.
"Ào——!"
Chất lỏng đỏ tươi tuôn ra ào ạt.
Tiểu Diệp nhíu mày, ngửi thử, lại chấm ngón tay nhúng thử, biểu cảm trở nên phức tạp.
Cô lôi tôi ra góc: "Tang Trúc, mày chắc chắn... đây thực sự là từ hệ thống nước máy chảy ra?"
2.
Tối hôm sau, Tiểu Diệp dẫn "chuyên gia" từ bộ phận cô ấy đến.
"Chuyên gia" khoác áo đạo bào tím phai màu, tay cầm thanh ki/ếm gỗ đào bóng loáng đầy vẻ cổ kính.
"Cô bé, theo chỉ thị từ cấp trên, đến đàm phán với vị cư dân nhà cô."
Sư phụ áo tím đứng giữa phòng khách, giọng sang sảng mang âm điệu công vụ, ánh mắt sắc bén quét quanh như tìm ki/ếm đối tượng đàm phán.
Nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm mấy độ, luồng khí âm lạnh bắt đầu xoáy quanh các góc.
Sư phụ hắng giọng: "Bần đạo nhận ủy thác từ Trung tâm Huyết học thành phố, đặc biệt đến thương lượng với ngài."
"Trung tâm hy vọng thiết lập qu/an h/ệ cung ứng dài hạn, ổn định, kiểm soát được. Đổi lại, trung tâm có thể cung cấp một chút... hương hỏa giúp ổn định h/ồn phách, ý ngài thế nào?"
Không khí như đông cứng lại.
Luồng khí lạnh ngừng xoáy, dường như đang tiêu hóa đề nghị hợp tác khó tin này.
Một lát sau lại bắt đầu xoáy trên đầu chúng tôi, trong phòng càng thêm lạnh lẽo.
"Tất nhiên, nếu ngài không muốn giao tiếp tử tế."
Sư phụ vẩy tà áo: "Bần đạo cũng biết chút võ nghệ."
3.
Sư phụ Lý rời đi, dặn tôi mỗi tối thứ Ba và thứ Sáu mở cửa cho xe hiến m/áu.
Tiểu Diệp khuyên tôi chuyển nhà, tôi không đồng ý.
Tôi thất nghiệp hai năm, chút tiền cuối cùng trả n/ợ xong, lấy đâu ra tiền thuê nhà khác.
Tôi nghĩ con m/a này chắc không nặng oán khí bằng con m/a nghèo như tôi.
Sau đó tôi sống nhờ "trợ cấp cung ứng m/áu" mà Tiểu Diệp giúp tôi giành được.
Nhân viên đã đến mấy lần, mỗi lần đi đều vui vẻ hớn hở.
Không biết có phải vì không dọa được tôi, ngược lại còn giúp tôi có thu nhập ổn định khiến m/a trong nhà bất mãn, lại bắt đầu phá phách.
Đèn trần phòng khách đột nhiên nhấp nháy dữ dội, rồi "bụp!" một tiếng, cả căn nhà chìm vào bóng tối!
Tôi nghĩ bản thân mạng sống rẻ rúng, nhìn con m/a đang hờn dỗi mà bất lực.
Nó không dám đối đầu với sư phụ Lý, lại trút gi/ận lên tôi?
Tôi bình thản lấy điện thoại, quen thuộc bấm số "AAA Siêu Độ Vật Lý".
"Sư phụ Lý." Giọng tôi bình thản, thậm chí mang chút ngây thơ.
"Nhà cháu lại mất điện rồi, tối om, không thấy gì hết."
Tôi nhìn luồng gió âm xoáy trong góc nói: "Cháu nghi ngờ đối tác... tâm trạng không ổn định, đơn phương hủy hợp đồng, dùng biện pháp mất điện phi b/ạo l/ực bất hợp tác."
Chưa đầy mười lăm phút, tiếng "ầm!" vang lên, cánh cửa đáng thương của tôi bị đẩy mạnh.
Sư phụ Lý mặc đạo bào, còn đội nguyên mũ bảo hiểm xe máy, một tay cầm thanh ki/ếm gỗ đào ánh lên hào quang vàng trong bóng tối!
Ông vào toilet "nói chuyện" với con m/a một lúc, rồi hài lòng bước ra.
4.
Sư phụ Lý đi dặn tôi yên tâm, ông đã ký khế ước với con m/a trong nhà, lần sau không cần đến vẫn trị được nó.
Tháng tiếp theo, mỗi lần mất điện dù ngày hay đêm, tôi gọi sư phụ Lý đều được nghe máy ngay.
Vừa nhấc máy ông niệm vài câu "tội quá tội quá".
Hiệu quả tức thì, tần suất mất điện từ ba lần mỗi đêm giảm mạnh còn một lần.
Đúng lúc tôi tưởng cuộc sống sắp bước vào giai đoạn ổn định kỳ lạ với mất điện gián đoạn và thu m/áu liên tục, thì một đêm nọ, tôi đang cuộn tròn trên sofa chơi điện thoại.