Tin x/ấu, chồng tôi ngoại tình rồi.
Tin tốt, hắn dẫn tiểu tam đi chơi thì gặp t/ai n/ạn giao thông ch*t luôn.
Tôi suýt bật cười.
Ngẩng đầu lên, đối diện ngay linh h/ồn nửa trong suốt của Trần Tuấn Sinh.
Hắn dường như không thể rời đi.
Chỉ có thể đứng nhìn tôi xử lý hậu sự của hắn một cách thảm hại.
--------------------------------------
Nhận được điện thoại thông báo của cảnh sát yêu cầu tôi đến nhận th* th/ể, bóng dáng Trần Tuấn Sinh cũng hiện ra trước mặt.
Nhưng chỉ có một nửa.
Nhìn bóng người mờ ảo ấy, tôi đứng sững tại chỗ, bên tai vẫn văng vẳng giọng cảnh sát:
"Cô Tống xin hãy giữ bình tĩnh, chồng cô đã gặp t/ai n/ạn giao thông trên đường cao tốc, qu/a đ/ời tại chỗ. Cô có thể đến đồn ngay bây giờ được không?"
Tôi bấm ch/ặt lòng bàn tay đến đ/au, cảm nhận được đ/au đớn rồi mới x/á/c nhận mình không ảo giác.
"Tống Thanh Nhiên, rốt cuộc mày đã dùng âm mưu gì? Sao tao lại ở đây?"
Trần Tuấn Sinh dường như chưa nhận ra chuyện gì xảy ra, hùng hổ muốn ra cửa.
Nhưng hắn không chạm được tay nắm cửa, cũng không rời xa tôi.
Sau vài lần thử nghiệm, hắn ôm đầu đột nhiên nhớ ra:
"Đúng rồi, tao gặp t/ai n/ạn giao thông. Văn Nghiên đâu? Cô ấy không sao chứ?"
Tôi trấn tĩnh lại tinh thần rồi cúp máy, thu dọn đồ đạc ra ngoài.
Thú vị là Trần Tuấn Sinh thật sự không thể rời xa tôi.
Tới đồn cảnh sát, họ trao lại di vật của Trần Tuấn Sinh cho tôi.
Di vật của hắn không nhiều: chiếc nhân biến dạng dính m/áu, điện thoại nát bét và một chiếc ví.
Chiếc ví đang mở, bên trong có tấm ảnh cưới - chồng tôi và bạch nguyệt quang Văn Nghiên.
"Tống Thanh Nhiên! Là mày, nhất định là mày hại ch*t Tuấn Sinh! Mày không được hắn thì cũng phải hủy hắn đi!"
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Văn Nghiên xuất hiện trước mặt với bộ dạng đi/ên cuồ/ng.
Cô ta hẳn đã ở đây lâu, cảnh sát có lẽ biết thân phận cô ta nên ánh mắt đầy kh/inh miệt.
Trước cơn đi/ên của cô ta, cảnh sát lập tức bảo vệ tôi.
Nhưng Trần Tuấn Sinh đứng bên lại đ/au lòng vô cùng:
"Tống Thanh Nhiên! Đồ phụ nữ đ/ộc á/c! Ngày xưa mày chia c/ắt bọn tao, giờ còn công khai b/ắt n/ạt Văn Nghiên!"
"Sao không phải mày ch*t đi!"
Quay sang Văn Nghiên, giọng Trần Tuấn Sinh trở nên dịu dàng vạn phần:
"Xin lỗi Nghiên, anh thật vô dụng, không bảo vệ được em."
"Có lẽ ông trời cũng đang giúp tôi thoát khỏi hai cái đồ kinh t/ởm như các người!"
Đôi tình nhân âm dương cách biệt, không ai để ý câu nói này của tôi.
Theo cảnh sát đi nhận diện th* th/ể, Trần Tuấn Sinh không thể cách xa tôi quá, dù lòng không đành nhưng buộc phải đi cùng.
Nhìn khuôn mặt vô h/ồn của Trần Tuấn Sinh, lòng tôi bình thản đến lạ.
Chúng tôi từng là thanh mai trúc mã, là vợ chồng gian khó.
Nhưng tất cả chấm dứt khi Văn Nghiên xuất hiện.
Văn Nghiên thực tập làm thư ký cho Trần Tuấn Sinh, hai người dần nảy sinh tình cảm.
Lúc đó tôi mang th/ai được bảy tháng, vì con mà kiên quyết giữ gìn hôn nhân.
Văn Nghiên lúc đó vẫn là sinh viên chưa tốt nghiệp, còn coi trọng danh dự và tương lai, cùng tấm séc tôi đưa.
Sau đó cô ta rời đi, lòng Trần Tuấn Sinh cũng bay theo, cho đến một năm trước khi cô ta quay lại.
Chỉ một tuần ngắn ngủi, con gái tôi bị vu là tr/ộm cắp, chồng tôi đêm không về nhà, hôn nhân tôi chênh vênh bờ vực.
Một năm sau đó, tôi và Trần Tuấn Sinh vì chuyện ly hôn mà đ/á/nh nhau tơi bời, cả hai đều thương tích đầy mình, trở thành trò cười trong giới.
Đúng lúc tôi tưởng cuộc ly hôn này sẽ vắt kiệt tôi, thì hắn đã ch*t.
Đứng trong nhà x/á/c, tôi suýt bật cười.
"Tống Thanh Nhiên! Mày quả nhiên đ/ộc á/c! Tao đã ch*t rồi mà mày còn cười được!"
"Sao không thể? Khi tao sảy th/ai, mày cũng ôm Văn Nghiên cười lớn trước mặt tao đó thôi!"
Trần Tuấn Sinh nghe vậy trợn mắt kinh ngạc, giơ tay định chộp lấy tôi nhưng xuyên qua cánh tay tôi.
"Mày nghe được tao nói! Mày vẫn luôn nhìn thấy tao!"
Tôi không thèm để ý hắn.
Dù hắn biến thành m/a cũng không dọa được tôi. Tôi vẫn nhớ như in cảnh hắn và Văn Nghiên đứng nhìn đứa con trong bụng tôi từ từ chảy ra, hai người cười đắc ý.
Nghĩ đến đứa trẻ đó, lòng h/ận th/ù không sao kìm nén được.
Thủ phạm đã ch*t một, nhưng còn một đứa khác vẫn sống nhăn?
Thế là tôi bỏ đi, ra ngoài ký giấy tờ nhận th* th/ể, còn Văn Nghiên vẫn đang gào thét đòi cảnh sát bắt tôi.
"Không hiểu các anh làm việc kiểu gì? Hay là nhận hối lộ của cô ta rồi? Cô ta chính là thủ phạm gây ra t/ai n/ạn!"
"Người phụ nữ này đ/ộc á/c tà/n nh/ẫn, lúc ly hôn đã dọa khiến gia đình tôi không yên ổn. Sao các anh không bắt cô ta?"
Tôi hiểu vì sao Văn Nghiên đ/au khổ thế này.
Năm xưa để bảo vệ gia đình, tôi đưa cô ta một khoản tiền lớn để tiếp tục học hành.
Nhưng cô ta mang tiền đi ăn chơi phóng túng, quen sống xa hoa rồi khi hết tiền đành đi làm tiểu tam.
Kết quả bị chính thất bắt tại trận, không chỉ tổn thương tử cung mà còn suýt hỏng nhan sắc.
Cuối cùng, thân bại danh liệt tìm đến Trần Tuấn Sinh, có thể nói Trần Tuấn Sinh là hy vọng cuối cùng của cuộc đời cô ta.
"Cô gái kia hãy bình tĩnh! T/ai n/ạn xảy ra do hai người cãi nhau trên xe, cô rõ hơn ai hết."
"Vả lại cô Tống là vợ hợp pháp, chỉ cô ấy mới được nhận th* th/ể chồng. Xin đừng làm phiền công việc của chúng tôi!"
Dù chuyên nghiệp đến mấy, cảnh sát giờ cũng phát cáu.
Văn Nghiên không dám quấy rối họ nữa, quay sang ch/ửi tôi:
"Tống Thanh Nhiên! Giờ mày hả dạ rồi chứ? Tao nói cho mày biết chuyện này chưa xong đâu! Dù Tuấn Sinh ch*t rồi, mày cũng đừng hòng yên ổn! Tiền của hắn cũng có phần tao!"
"Tao có th/ai rồi!"
Đầu óc tôi choáng váng. Lúc ly hôn tôi đã tìm hiểu, con ngoài giá thú vẫn có quyền thừa kế tài sản.
Một năm qua chúng tôi tranh chấp ly hôn, thứ khó phân rõ nhất chính là công ty cùng sáng lập.
Hắn không muốn chia phần lớn tài sản cho tôi, tôi cũng sợ Trần Tuấn Sinh chuyển dịch tài sản nên đã kịp thời áp dụng biện pháp phòng ngừa.