Dù đã đề phòng đủ đường, nhưng không ngờ lại sơ hở ở cái bụng của người phụ nữ này.
Trần Tuấn Sinh nghe xong câu đó, nở nụ cười đắc ý trên mặt.
"Tiểu Nghiên, cuối cùng nỗ lực của chúng ta cũng đã có kết quả, quả nhiên trời cao đã công nhận tình yêu của ta, em đã mang th/ai rồi!"
"Thật không uổng công hao tốn bao nhiêu tiền của, cuối cùng ta cũng sắp có con trai rồi!"
Tôi không nhịn được bật cười lạnh lùng.
"Văn Nghiên, tôi thật sự phải cảm ơn cô đấy!"
Dù đứa trẻ này thật hay giả, tôi đều phải đề phòng. Những thứ thuộc về con gái tôi, không ai được phép động vào.
"Đồng chí cảnh sát, tôi có thể đưa chồng tôi đi hỏa táng ngay được không? Thời tiết nóng quá, sợ sẽ có mùi!"
Cảnh sát không có lý do ngăn cản tôi, bởi hiện tại chỉ có tôi là người xử lý hậu sự cho Trần Tuấn Sinh. Bố mẹ anh ta ở tận quê, muốn đến cũng phải đợi vài ngày.
Hơn nữa với tư cách là vợ hợp pháp của Trần Tuấn Sinh, tôi là người có quyền quyết định đầu tiên.
"Tống Thanh Nhiên, mày định hỏa táng tao sao? Mày muốn Tiểu Nghiên không thể x/á/c định qu/an h/ệ huyết thống của đứa bé phải không? Sao mày á/c đ/ộc thế!"
Văn Nghiên hẳn cũng nghĩ tới điểm này, liền xông tới định x/é x/á/c tôi.
Tôi nhanh chóng trốn sau lưng một cảnh sát. Văn Nghiên không kịp dừng lại, t/át trúng mặt cảnh sát và cào rá/ch mặt người ta.
"Đồng chí cảnh sát, người phụ nữ này đang tấn công cảnh sát đấy, các đồng chí xử lý thế nào?"
Văn Nghiên đờ người ra. Tấn công cảnh sát không phải chuyện nhỏ, nếu bị bắt giam còn tôi lại hỏa táng người thành công thì mọi chuyện sẽ hết liên quan tới cô ta.
"Không phải em, con khốn này! Chả trách mày không giữ được con, đàn bà đ/ộc á/c như mày không xứng..."
"Bốp!"
Hồi tôi mang th/ai, hai người họ công khai tình cảm khiến công ty rơi vào khủng hoảng. Tôi phải bụng mang dạ chửa đi giải quyết rắc rối.
Về nhà lại thấy họ quấn quýt trong phòng ngủ của mình. Trong cơn tức gi/ận, tôi đã dùng bình hoa đ/ập vỡ đầu Trần Tuấn Sinh.
Văn Nghiên xông tới đ/á mạnh vào bụng tôi. Tôi khẩn khoản xin Trần Tuấn Sinh gọi cấp c/ứu.
Nhưng hắn chỉ đứng nhìn tôi với vẻ kh/inh bỉ, bắt tôi quỳ xuống lạy xin và ký đơn ly hôn, ra đi tay trắng. Nếu không hắn sẽ không giúp.
Đứa con mất đi, tôi định báo cảnh sát nhưng họ đã bắt giữ con gái tôi.
Trong cơn tuyệt vọng cùng cực, tôi đành nhượng bộ. Nhưng chuyện này không thể trở thành cái cớ để họ tiếp tục làm tổn thương tôi.
"Giờ mày còn dám nhắc tới đứa bé đó!"
Cảnh sát can ngăn tôi, khuyên đừng để lỡ việc chính.
Trần Tuấn Sinh nhảy dựng trước mặt tôi, vung tay t/át tôi, siết cổ tôi - nhưng làm vậy được tích sự gì?
Vả lại cảnh sát nói đúng, không nên để lỡ việc quan trọng.
Văn Nghiên bị tạm giam vì tội tấn công cảnh sát giữa thanh thiên bạch nhật. Tôi thuận lợi đưa th* th/ể đi, chiều hôm đó đã đưa vào lò hỏa táng.
Nhìn th* th/ể bị đẩy vào lò th/iêu, Trần Tuấn Sinh bật khóc.
"Dù sao chúng ta cũng từng là vợ chồng, dù h/ận anh thì em cũng đừng làm tuyệt tình thế này chứ? Em khiến bố mẹ anh không được gặp mặt lần cuối!"
"Tống Thanh Nhiên, anh thật hối h/ận vì đã từng bất chấp tất cả đến với em!"
"Người hối h/ận nên là tôi!"
Ánh mắt h/ận th/ù của tôi khiến Trần Tuấn Sinh c/âm nín.
Khi chia tài sản ly hôn, hắn nói cả thanh xuân đã dành cho tôi. Nhưng tôi chẳng phải cũng thế sao?
Những năm tháng thanh mai trúc mã, khi hắn bị gia đình hắt hủi, tôi thường xuyên chu cấp học phí, ngày ngày mang cơm cho hắn.
Rồi khi bố mẹ phản đối vì hắn nghèo, chính tôi là người bất chấp mọi thứ theo đuổi tình yêu, lén đăng ký kết hôn.
Khi công ty mới thành lập thiếu vốn, tôi từ bỏ ước mơ và chuyên ngành của mình, cùng hắn xông pha trên các bàn tiệc.
Khi hắn công thành danh toại, ở độ tuổi cần có con, tôi lại rút lui ở đỉnh cao sự nghiệp.
Vậy mà hắn đáp trả tôi bằng những lần phản bội nối tiếp.
Khi tro cốt được đưa ra, không biết Trần Tuấn Sinh nghĩ gì, nhưng tôi hoàn toàn bình thản.
Tôi thậm chí chẳng thèm m/ua hũ đựng tro cho hắn.
Thấy tôi bỏ tro vào túi ni lông, Trần Tuấn Sinh ch/ửi rủa thậm tệ, nhưng tôi làm ngơ.
Tìm chỗ vứt đại tro đi, tôi gọi điện thu hồi căn nhà Văn Nghiên đang ở, dọn sạch đồ đạc b/án cho bãi rác.
Chỉ trong hai ngày, mọi dấu vết Trần Tuấn Sinh để lại trên đời - trừ con tôi và đứa bé của Văn Nghiên - đều bị xóa sạch.
Và rồi bố mẹ Trần Tuấn Sinh cũng tìm tới nhà tôi.
"Tống Thanh Nhiên mày ra ngay! Mày giấu con trai tao ở đâu? Trả nó lại đây!"
Khi bố mẹ hắn tới, tôi đang dạy con gái đ/á/nh trống.
Trần Tuấn Sinh muốn ra gặp bố mẹ nhưng không thể đi xa, chưa chạm tới cửa đã bị định tại chỗ.
"Tống Thanh Nhiên mày mở cửa cho bố mẹ tao vào đi! Các cụ lớn tuổi rồi, mẹ tao lại yếu, sao mày nỡ để họ đứng ngoài thế?"
Tôi phớt lờ hắn, đưa con gái vào phòng sách.
Không rõ hai cụ dùng sức thế nào mà khi tôi mở cửa, họ ngã lăn vào nhà.
May mà tôi né kịp. Đừng coi thường hai cụ già này, đ/á/nh người họ không hề tay mềm.
Hồi tôi bị hại sảy th/ai báo cảnh sát, họ đã nhân danh ông bà nội đón cháu gái đi.
Khi tôi tới đòi, hai cụ đã đ/á/nh tôi bầm dập mặt mày, rụng mất một chiếc răng.
Bà cụ nhà họ Trần sau khi ngã vào nhà, xoay mấy vòng mới định vị được tôi, giơ tay định t/át.
Bà ta vẫn tưởng tôi là cô con dâu ngày xưa dễ b/ắt n/ạt, vẻ mặt hung dữ.
Nhưng tôi không nuông chiều bà ta nữa. Khi bà xông tới, tôi giơ chân đ/á mạnh vào bụng.
Từ sau lần bị hai cụ đ/á/nh, tôi đã tập luyện thể lực và học thêm Muay Thái.