Vào cái năm nghèo khó nhất đời, mẹ tôi được đón về biệt thự nhà giàu.

Tôi mê đọc tiểu thuyết, đặc biệt là thể loại "chân - giả thiên kim".

Tôi thường mơ mộng theo những tình tiết trong truyện:

"Giá mà mình cũng là thiên kim thất lạc thì tốt biết mấy, khi ấy sẽ có cả núi tiền".

Tôi muốn m/ua cho mẹ một căn biệt thự, còn thuê năm sáu chàng người mẫu nam hầu hạ bà.

Chẳng ngờ chuyện tưởng đùa lại thành thật.

Chỉ có điều, nhân vật thiên kim lưu lạc không phải tôi.

Mà là mẹ tôi!

Thế là tôi - đứa con gái bình thường - bỗng chốc thành phú tam đời.

1

Tôi đổi đời nhờ mẹ!

Chưa kịp tiêu hóa tin sét đ/á/nh này,

tôi đã theo mẹ về biệt thự họ Giang.

Biệt thự nhà họ Giang rộng mênh mông, có cả vườn hoa và đài phun nước.

Tôi thầm hét trong tim: "Trời ơi!".

Dù đã đọc cả ngàn truyện thiên kim, tôi vẫn không tưởng tượng nổi sự xa hoa này.

Hóa ra, nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng của tôi.

Tôi nép bên mẹ, mắt láo liên nhìn quanh.

Mẹ - thiên kim thất lạc suốt 34 năm - đang đứng ngồi không yên.

Bà căng thẳng trước bước ngoặt quá lớn này.

Tôi nắm ch/ặt tay mẹ, truyền cho bà sức mạnh thầm lặng:

"Con sẽ luôn bên mẹ".

"Kiều Kiều, con xem hộ mẹ! Hôm nay mẹ mặc thế này được không?"

Mẹ kéo kéo chiếc áo bông cũ kỹ, thì thào hỏi tôi.

Chiếc áo bạc màu, thoang thoảng mùi ẩm mốc từ chiếc rương gỗ cũ.

Ấy thế mà đây là bộ đẹp nhất, cũng là duy nhất của mẹ.

Chỉ những dịp Tết, mẹ mới dám mang ra mặc.

Giữa chúng tôi quê mùa và tòa biệt thự ba tầng sang trọng,

là một khoảng cách không tưởng.

"Mẹ đẹp lắm ạ!"

Trong mắt tôi,

mẹ luôn là người tuyệt vời nhất thế gian.

2

Ngoài mặt tươi cười,

trong lòng đã dựng lên khúc bi ca.

Cuộc sống giàu sang nào dễ dàng gì.

Những câu chuyện thiên kim m/áu me đã dạy tôi:

Chân thiên kim về nhà sẽ đối mặt với gia đình thiên vị và kẻ giả nhân giả nghĩa.

Nhưng có tôi đây, mẹ tôi sẽ không phải chịu bất công.

Vừa bước vào cửa, một đoàn người đón tiếp.

Tôi chuẩn bị thầm hét: "D/ao đâu rồi!"

Định thần nhìn kỹ:

Ông bà Giang ngoài năm mươi tuổi.

Thiếu phụ xinh đẹp phong cách thanh lịch.

Và cô con gái mười tuổi...

Tôi choáng váng.

Lẽ nào đứa nhóc kia là "quạ chiếm tổ chim"?

Đang ngẩn ngơ, bà Giang đã ôm chầm lấy mẹ tôi khóc nức nở.

Sau màn đoàn viên cảm động,

tôi nhanh chóng nắm được tình hình.

Chân thiên kim trở về muộn màng,

câu chuyện đã đi đến hồi kết.

Giả thiên kim đã nhận tiền, lấy chồng, sinh con.

Tất cả đã an bài.

"?"

Tôi giơ d/ao lên mà ngơ ngác.

Mẹ tôi nức nở trong vòng tay bà Giang, gọi "mẹ ơi" nghẹn ngào.

Tôi buông lưỡi d/ao xuống, chợt hiểu ra điều quan trọng nhất.

Đời mẹ tôi đã quá khổ cực.

Ông bà nuôi trọng nam kh/inh nữ, bắt mẹ bỏ học ki/ếm tiền nuôi gia đình.

Đánh đ/ập mẹ tôi như cơm bữa.

Khi mẹ lớn, họ dùng mẹ đổi tiền hồi môn cho con trai.

Mẹ không thể chống lại số phận,

đành nằm trên chiếc giường cạnh nhà vệ sinh, tự nhủ:

"Có lẽ... lấy chồng rồi sẽ đỡ hơn".

Nhưng số phận vẫn tà/n nh/ẫn.

Cuộc đời không buông tha mẹ tôi.

Bà chỉ chuyển từ địa ngục này sang địa ngục khác.

Sau hôn nhân, bố tôi trở mặt.

Nghiện rư/ợu c/ờ b/ạc, mỗi lần thua là về nhà đ/ấm đ/á mẹ tôi.

Mẹ nhẫn nhục chịu đựng, chỉ để tôi có gia đình trọn vẹn.

Cho đến khi những nắm đ/ấm hướng về phía tôi.

Mẹ liều mạng đưa tôi bỏ trốn.

Bà không muốn tôi trở thành bản sao của mình.

Những năm xa bố, mẹ tôi một mình nuôi tôi khôn lớn.

Người phụ nữ yếu đuối ấy, không học vấn, không nghề nghiệp.

Mẹ làm ba công việc một ngày, đầu tắt mặt tối với những việc dơ bẩn.

Sau này, mẹ dành dụm mở quán bánh gần trường tôi.

Nhưng cuộc sống vẫn chật vật.

Dù nghèo, mẹ chẳng để tôi thiệt thòi.

Bà dốc hết sức cho tôi tuổi thơ tươi đẹp.

Mẹ bảo:

"Kiều Kiều, có mẹ đây, con đừng lo gì cả!"

Nhưng giờ đã khác.

Mẹ tôi tìm được mái ấm của riêng mình.

Bà có thể khóc thả ga, không còn đơn đ/ộc chống chọi cuộc đời.

Tôi hiểu hơn ai hết, nỗi khát khao tình thân trong tim mẹ.

3

Để chuẩn bị cho ngày đoàn tụ, nhà họ Giang bày tiệc linh đình.

Nhiều món ngon tôi chưa từng thấy.

Ông bà Giang kéo mẹ tôi ngồi xuống, tôi nép sát bên.

Trên bàn, bà Giang không ngừng gắp đồ cho mẹ, hỏi han cuộc sống.

Khi hai người sắp khóc lại, ông Giang vội đổi chuyện:

"Cháu là Kiều Kiều phải không? Từ nay đây là nhà cháu, chúng tôi là ông bà ngoại rồi, cháu gọi ông bà đi? Ngại quá không gọi à?"

Bị đột ngột điểm danh, tôi đơ người.

Bản thân đang định vào vai á/c nữ bảo vệ mẹ,

chưa kịp chuyển mode.

Mọi người cười đùa theo ông Giang, không khí vui vẻ.

Bỗng...

Rầm!

Cô bé mười tuổi đối diện ném đũa xuống bàn.

Cố Tĩnh Di - con gái giả thiên kim - gào khóc:

"Ông bà ngoại là của cháu! Đồ nhà quê bẩn thỉu, không xứng vào nhà này!"

Cả bàn im phăng phắc.

Mẹ tôi bản năng đưa tay che chở tôi, mặt đỏ bừng vì x/ấu hổ.

Tôi nghiêng người quan sát.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm