Chúc Dư

Chương 6

27/09/2025 14:20

Tôi lại nói: "Cậu ấy học rất giỏi, lần nào cũng đứng đầu lớp."

Chu Vân Kiều thờ ơ đáp: "Từ hồi tiểu học, mẹ cậu ta đã thuê gia sư một kèm một toàn giáo viên đặc cấp thành phố. Được đầu tư ng/uồn lực như vậy thì làm sao không giỏi cho được?"

Tôi: "Cậu ấy ăn mặc rất có gu. Trong khi mấy bạn nam khác còn mặc quẩn ống bó, giày bóng rổ sặc sỡ thì chỉ có cậu ấy ăn vận gọn gàng, tóc tai cũng được c/ắt tỉa đẹp đẽ."

Chu Vân Kiều bật cười: "Quần áo của cậu ta đều do mẹ m/ua sắm, mỗi sáng xếp sẵn thành bộ cạnh giường. Tóc tai cũng do thợ c/ắt tóc quen của mẹ cậu ấy làm. Mẹ cậu ta ngày xưa từng là hoa khôi đoàn văn công, gu thẩm mỹ đương nhiên phải đỉnh rồi!"

Cô nàng chế nhạo: "Đem cậu ấy so với lũ nhóc choai choai trong trường chúng ta thì đúng là hạ thấp đẳng cấp quá."

Tôi gật đầu ngơ ngác. Hóa ra thứ tôi thích không phải bản thân Thẩm Tinh Diệu. Mà là những phẩm chất được hun đúc bởi ý chí người phụ nữ đằng sau cậu ta.

Chu Vân Kiều như đọc được suy nghĩ tôi: "Phu nhân họ Thẩm và chị gái Thẩm Tinh Diệu quả thực là những người phụ nữ tuyệt vời. Thẩm Tinh Diệu là con út duy nhất trong nhà, dù được giáo dục chu đáo nhưng khó tránh khỏi tính kiêu ngạo và ích kỷ do được nuông chiều quá mức."

Tôi lắc đầu: "Chỉ là tự nhiên em cảm thấy... khó diễn tả lắm. Khi còn thích anh ấy, em luôn nghĩ mình thua kém xa, không xứng đôi. Giờ tỉnh ngộ rồi lại cảm thấy như bị lừa gạt, trong lòng bực bội..."

Tôi chợt chân thành nhìn Chu Vân Kiều: "Cảm ơn chị! Một đứa tầm thường vụng về như em, lần trước còn bế thốc chị lên làm chị sợ, vậy mà chị vẫn muốn làm bạn và giúp đỡ em. Quen biết chị là phúc phần của em."

Chu Vân Kiều thở dài khoan khoái, thay đổi tư thế thoải mái hơn: "Không, gặp được em mới là may mắn của chị. Thực ra khi em bế chị lên tập squat hôm đó, chị vui lắm. Hồi yêu Thẩm Tinh Diệu, cậu ta chưa bao giờ ôm chị, luôn bảo chị quá bế không nổi. Lúc ấy chị đ/au lòng phát đi/ên, gi/ảm c/ân đến mức hỏng cả dạ dày."

Cô ấy mỉm cười: "Chuyện này chị từng kể với vài người. Họ có kẻ thương hại, có kẻ ra vẻ an ủi qua loa 'Ơ, chị đâu có b/éo', sau lưng thì không biết bàn tán thế nào... Chỉ có em, không một lời đã đỡ chị lên hạ xuống, dứt khoát như người hùng."

Gió đêm mơn man, mặt biển gợn sóng lăn tăn. Tôi ngượng ngùng cúi mặt: "Chị thích thì lần tập hip thrust em sẽ đưa chị theo."

11

Trở lại trường học, tôi mang theo chai bia còn dở lên sân thượng hóng gió. Đang đợi ai đó. Bóng chiều kéo dài thành vệt xiên xẹt. Một bóng người khác xuất hiện từ xa.

Một lúc sau, giọng nói quen thuộc vang lên: "Ồ, Chúc Dư, cuối cùng cũng chịu hạ mình rồi sao?"

Tôi uống cạn ngụm bia cuối, bóp vụn vỏ lon. Thẩm Tinh Diệu nhíu mày: "Chúc Dư, cậu..."

Chưa kịp dứt lời, tôi đã xông tới nắm cổ áo hắn, một quyền đ/á/nh thẳng: "Thẩm Tinh Diệu, ngươi nhầm đối tượng rồi."

Hắn định phản kích nhưng tôi né người, khóa ch/ặt vai đẩy mạnh vào phòng chứa đồ cũ. Khóa cửa mượt như lướt. Tiếng đ/ập cửa thình thịch vang lên: "Chúc Dư! Mở ra!"

Tôi lau tay điềm tĩnh: "Nghe nói anh mắc chứng sợ không gian hẹp?"

Im lặng bao trùm. Tôi tiếp tục: "Việc Chu Vân Kiều sợ chó là do anh nhúng tay chứ? Năm ấy cô ấy mới năm tuổi, mặc áo bông dày đến nhà anh chơi. Anh bực tức vì bị trêu chuyện hôn ước, đã nh/ốt chó vào cổ áo cô ấy. Con vật hoảng lo/ạn cào x/é lưng cô ấy đến nỗi không miếng da lành. Trong khi đó, anh đứng cười khoái trá."

Thẩm Tinh Diệu gầm gừ: "Chỉ là trò đùa! Liên quan gì đến cậu?!"

Tôi đ/á mạnh vào cửa: "Tôi cũng đang đùa với anh đấy! Tôi xử lý việc nào ra việc nấy. Anh xâm phạm đời tư, tôi trả một quyền. Anh bày trò với Chu Vân Kiều, tôi đáp lễ. Còn chuyện anh m/ua chuộc Chu Mục Dã nhằm chiếm đoạt tài sản Chu gia..." Giọng tôi lạnh băng: "Tất nhiên sẽ khiến anh trả giá."

Thẩm Tinh Diệu gi/ật mình: "Sao cậu biết?!"

Tôi cười: "Chu Mục Dã chỉ cần chút lợi nhỏ là khai hết. Điều này anh rõ hơn tôi mà?"

Tiếng ch/ửi rủa vang lên dữ dội. Tôi lạnh lùng: "Cứ ở yên đó đi! Chạng vạng tối sẽ có người đến c/ứu. À mà quên, trong phòng tối om, chắc anh không biết khi nào trời tối nhỉ?"

12

Sau khi bàn bạc với nhà họ Chúc, tôi dọn về Chu gia. Muốn ngăn Thẩm Tinh Diệu toại nguyện, đoạt lại tài sản, tôi phải hòa nhập vào gia tộc này.

Vợ chồng Chu gia vẫn kh/inh thường đứa con gái suốt ngày võ thuật. Lời nói hành động đầy so sánh khắt khe, luôn cho rằng tôi thua kém Chu Mục Dã và Chu Vân Kiều. Tôi như kẻ ngoài cuộc, hứng chịu ánh mắt lạnh nhạt. Tình thân nơi đây với tôi tựa bát cơm sống sượng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm