——Hoàng đế năm nay mười chín tuổi, chưa có con nối dõi, chỉ sủng ái một vị "Trần phi".
——Trần phi lâu ngày không thụ th/ai.
——Hoàng đế cũng không ghé thăm các cung thất khác.
——Nhiếp chính vương ra lệnh cứng rắn: sau khi Hoàng hậu sinh được đích tử, hoàng đế mới được cùng Trần phi chung sống.
——Hoàng đế không nghe.
——Nổi gi/ận, Nhiếp chính vương nh/ốt cả hai vào lãnh cung để phản tỉnh.
——Trong lãnh cung có hàng chục cung điện, riêng hai tòa lầu trúc giống hệt nhau giam giữ hoàng đế và Trần phi.
——Mỗi ngày có người đưa nước, đồ ăn, thị vệ thay phiên canh gác. Ba giờ sáng là khoảng trống canh phòng.
"Đó là toàn bộ thông tin đã biết."
"Nên bắt đầu từ hướng nào để giành được cảm tình của hoàng đế?"
"Giải c/ứu hoàng đế, đoàn tụ với Trần phi? Hay giúp hắn lật đổ Nhiếp chính vương, đoạt lại quyền lực?"
Trong tình thế nguy cấp.
Đầu óc mọi người đều chuyển động rất nhanh.
Phương hướng công lược dần trở nên rõ ràng.
Việc cấp bách là phải có quyền vào lãnh cung hợp lý mới tiếp cận được hoàng đế.
Phùng Lạc Nhan - đại diện môn Văn - nóng lòng từ bỏ thân phận cao quý, chọn làm cung nữ quét dọn lãnh cung.
Cô dùng điểm tích lũy đổi hệ thống một thông tin quý giá:
【Hoàng đế và Trần phi mỗi ngày trao đổi thư từ nhiều lần. Hoàng đế nhận được thư của Trần phi, mỗi lần được +10 điểm hảo cảm.】
Cả lớp lập tức sôi sục!
Vô cùng phấn khích.
10 điểm!
10 điểm!
Vậy chẳng phải chỉ cần một người chuyển thành công 10 bức thư là có thể hoàn thành công lược, mang về hàng tỷ tiền thưởng sao!!!
Hoàng đế và Trần phi mỗi ngày viết thư cho nhau rất nhiều lần.
Nếu may mắn, chỉ một hai ngày là đủ tích lũy 100 điểm hảo cảm!
Đúng là trời không tuyệt đường người.
Phùng Lạc Nhan xúc động nắm ch/ặt tay thành quả đ/ấm,
"Những lần chuyển thư hôm nay, tôi bao hết!"
Lớp trưởng Chu Hạc An và học uỷ Từ Chi Ngư thu lại nét vui trên mặt, nhìn nhau đồng thanh:
"Không được."
"Đây là thông tin quý giá cả lớp đ/á/nh đổi mới có, không phải công lao riêng ai. Sao để một mình em hưởng lợi?"
"Tôi là lớp trưởng, sẽ sắp xếp thứ tự mỗi người chuyển một lần."
"Phùng Lạc Nhan, lần đầu em đi. Sau đó theo số thứ tự học sinh, lần lượt chuyển thư."
"Mọi người đồng ý chứ?"
Chu Hạc An cuối cùng cũng lấy lại tự tin, chống nạnh nhìn nghiêm khắc cả lớp.
"Đồng ý đồng ý, lớp trưởng anh minh!" Từ Chi Ngư vội vàng phụ họa.
Những học sinh khác sợ bị bỏ rơi cũng gật đầu lia lịa.
Phùng Lạc Nhan dù không hài lòng nhưng chẳng thể chống lại số đông, đành miễn cưỡng đồng ý.
Đi đầu cũng không thiệt.
Chỉ riêng tôi không cười.
Ki/ếm mười điểm dễ dàng thế này.
Hệ thống chẳng lẽ làm từ thiện?
Ắt hẳn có bẫy.
6.
Nhân lúc đêm tối.
Thị vệ thay phiên canh.
Lãnh cung không người canh giữ.
Chúng tôi lần lượt chui qua lỗ chó vào trong.
Đối diện bụi rậm um tùm là hai tòa lầu trúc giống hệt nhau, cửa đóng ch/ặt.
Lầu bên trái, qua lớp giấy cửa sổ, ánh đèn xanh lập lòe in bóng đen một nam tử đang cầm bút viết thư.
"Cuối cùng cũng thấy được hoàng đế!"
Phùng Lạc Nhan kích động thì thào.
Chẳng bao lâu, một phong thư đã niêm phong lọt ra từ khe cửa.
Phong bì màu vàng minh, ấn triện hình rồng năm móng, khóa bằng sáp đỏ.
Không thể mở ra.
Để đảm bảo, chúng tôi không dám bóc.
Phùng Lạc Nhan nắm ch/ặt bức thư, chạy như bay sang lầu trúc bên phải.
Tòa lầu này không thắp đèn.
Đen kịt.
Như đã chìm vào giấc ngủ.
Phùng Lạc Nhan nhét thư qua khe cửa.
Tim cô đ/ập thình thịch, ôm ch/ặt cánh tay đứng chờ dưới hiên.
Trong lầu vang lên tiếng sột soạt, có người từ sau cánh cửa lấy đi bức thư.
Vẫn không thắp đèn.
Nhưng giọng nói hệ thống như tia sáng xuyên thủng bóng tối:
【Phùng Lạc Nhan, hảo cảm +10, xếp hạng nhất】
Thành công thật rồi!
Cô ấy thành công rồi!
Phùng Lạc Nhan vui mừng rơi lệ, như ấm nước sôi sùng sục tỏa bong bóng hạnh phúc.
Các bạn học cũng vui mừng khóc theo.
Chiến thắng dường như đã trong tầm tay.
Rất nhanh.
Trong tòa lầu đen kịt lại vang lên tiếng sột soạt, sau cánh cửa có người gõ nhẹ.
Một phong thư khác lọt ra từ khe hở.
Phong bì hoa hải đường, ấn triện cùng hình rồng năm móng, sáp đỏ niêm phong, kèm theo một con d/ao găm mỏng manh.
Đây là thư hồi âm.
Phùng Lạc Nhan cầm bức thư và con d/ao, chuyển về lầu bên trái.
Ánh đèn dần mờ, bóng người nam tử bên trái đã mờ ảo khó nhìn.
Tựa như có tiếng đ/ập vỡ đồ vật.
Hắn tức gi/ận rồi.
Một khắc sau.
Nam tử lại nhét một bức thư qua khe cửa.
Theo số thứ tự, lần này nên đến lượt tôi.
Tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn,
Nhặt bức thư lên, xem xét thật kỹ.
Phong bì hoa hải đường, ấn triện rồng năm móng, sáp đỏ niêm phong...
Dường như vẫn là bức thư từ lầu bên phải gửi đi, chưa từng được mở.
Người nam tử lầu trái chỉ nhận lấy con d/ao găm, còn bức thư thì hoàn trả nguyên vẹn.
Điều này...
Tôi không vội chuyển đi,
"Lạc Nhan, cậu có thể nhắc lại gợi ý của hệ thống không?"
Cô gật đầu,
"Hoàng đế và Trần phi mỗi ngày trao đổi thư từ nhiều lần. Hoàng đế nhận được thư của Trần phi, mỗi lần được +10 điểm hảo cảm."
"Cậu yên tâm, tớ không nhớ nhầm đâu. Vì gợi ý của hệ thống... như khắc vào trong n/ão vậy... cậu hiểu cảm giác đó chứ... không thể thay đổi một chữ."
Tôi hiểu.
Tôi từng nhận gợi ý ở điện Kim Loan.
Cảm giác ấy giống như mình là chiếc chậu inox, còn gợi ý hệ thống là nhãn hiệu khắc trên đó, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Phùng Lạc Nhan là một trong số ít học sinh thân thiện với tôi.
Tôi tin cô ấy.
Tôi lẩm nhẩm vài lần, bỗng phát hiện điều bất ổn.
Lông tôi dựng đứng!
...
Hệ thống lại đang chơi trò chữ nghĩa.
Chuyển đúng thư được 10 điểm.
Nhưng nếu chuyển nhầm thư thì sao?
7.
Lớp trưởng Chu Hạc An đã mất kiên nhẫn.
Hắn gi/ật phắt bức thư từ tay tôi, quát:
"Giang Lê, đừng làm mất thời gian của mọi người. Giờ phút này thời gian là mạng sống."
"Bức thư này, để tôi chuyển giúp."
"Em xếp sau tôi và Từ Chi Ngư."
Hừ.
Bề ngoài ra vẻ chính nghĩa.
Kỳ thực chỉ muốn nhanh ki/ếm 10 điểm.
Một khắc cũng không đợi nổi.
Nhìn ánh mắt tham lam sáng rực kia mà phát gh/ét.
Tôi mím ch/ặt môi.
Không nói ra cái bẫy ch*t người.
Muốn đi ch*t.
Thì cứ việc.