“Đúng thế chứ.” Tôi vẫn phải diễn theo kịch bản mà, nhân vật tiểu thư đỏng đảnh của tôi chưa kết thúc đâu, “Sao có thể giống đồ bơi học sinh tiểu học như cô được? Cô nghĩ mặc thế này mà theo đuổi Bùi Sanh à? Đàn ông đều là sinh vật trực quan, phải biết đầu tư. Xem chị đây rộng lượng lắm, muốn đổi đồ bơi không?”
【Ha ha, rõ ràng là bản thân không muốn mặc. Đang ra sức chào b/án khắp nơi.】
Tôi lần mò bước ra, mọi người đã ngâm mình trong bồn một lúc rồi.
Nói thật nhé, từ xa đã thấy body Bùi Sanh đỉnh lắm.
Tôi quấn khăn tắm bước ra, thở dài chịu trận, đặt khăn lên ghế bên cạnh.
Nhanh chóng trườn xuống từ góc hồ, ngồi xổm dưới nước không muốn nhúc nhích.
Bùi Sanh tiến lại gần, tôi bơi đi chỗ khác. Cứ tiến gần là tôi lảng tránh.
【Đây đang chơi trò đuổi bắt à?】
【Nói thật nhé, dù cô ấy không muốn mặc đồ sexy nhưng body cô ấy thật sự bốc lửa. So với Kim Chi quả thực như body học sinh tiểu học.】
Qua lại mấy lần, tôi đang định nổi cáu thì thấy Bùi Sanh nhếch mép: “Chẳng phải em thích anh sao?”
À đúng rồi! Mải cãi nhau suýt quên vai diễn của mình.
Tôi đứng phắt dậy, bộ bikini màu xanh rêu tôn lên đường cong gợi cảm: “Bùi Sanh, muốn sang bồn hoa hồng riêng tư với em không?”
Tôi xem rồi, bồn hoa hồng bên cạnh che chắn tới 80%.
“Được.” Không hiểu Bùi Sanh đang diễn cái gì ở đây. Lúc livestream thì giữ thể diện, giờ tôi nói gì cũng gật đầu hết.
Bực mình bước hơi nhanh.
Chân trượt ván, lần này không có gì bám. May nhờ Bùi Sanh đằng sau ôm eo đỡ lấy.
“Cảm ơn…” Chữ “ơn” chưa kịp nói hết, tôi đã bị Bùi Sanh bế công chúa: “Anh làm gì thế?”
“Không muốn hớ hênh thì ngồi yên.” Giọng Bùi Sanh khó chịu, ánh mắt còn hung dữ hơn.
Tôi ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, không quên ngoái lại hướng Kim Chi khoe khoang: “Người này em dắt đi đây, chị ở lại mà tự sướng nhé.”
Cũng may có chương trình này, ít nhất được công khai b/ắt n/ạt Kim Chi.
Khi cả hai ngồi vào bồn nhỏ.
Tôi lại thở dài chương trình tồi quá, bồn bé thế này mà nhét hai người, đối diện lại là chân dài nữa, toàn nguy cơ.
Bùi Sanh cử động, tôi cũng nhúc nhích.
“Còn cựa quậy nữa là anh quăng em ra đấy.” Bùi Sanh lên tiếng, “Ở đây chật lắm, phải ngồi sát vào nhau. Coi như tới đây tìm chút yên tĩnh.”
【Tôi thấy anh tới đây tìm vợ thì có!】
Bên kia đã bắt đầu chơi trò chơi.
Tôi ngoan ngoãn ngồi sát Bùi Sanh, quả nhiên thoáng hơn hẳn.
Anh hạ giọng hỏi tôi: “Sao em đòi chia tay anh?”
Tôi vô thức đẩy mấy cánh hồng trôi nổi, nghĩ nếu quản lý biết tôi với Bùi Sanh có qu/an h/ệ này, hẳn hối h/ận vì đẩy tôi vào show.
“Không có lý do gì.” Tôi chẳng muốn bàn chuyện này, nhưng ký ức đã quay về quá khứ, “Hồi đó em nói rồi mà, em thích ông già hơn, giàu không xài được lại ch*t sớm.”
08
Làm gì có nhiều lý do, chỉ vì anh ngày càng nổi tiếng.
Hồi đó anh sang nước ngoài dự lễ trao giải.
Tôi ở nhà anh đợi, định thức đêm xem livestream.
Quản lý của anh gõ cửa, thái độ rất lịch sự, cô ấy chỉ hỏi tôi:
“Em xem, giờ anh ấy ngày càng nổi, em cứ thế này là đang kéo anh ấy lại.
“Anh ấy có bạn gái như em, em nghĩ nếu lộ ra, sự nghiệp diễn xuất còn suôn sẻ không?
“Lần trước hai người lén đi chơi bị chụp hình, chị phải xử lý rất lâu mới nói được người trong ảnh là chị gái anh ấy.
“Hoàn cảnh gia đình anh ấy thế nào, em cũng biết mẹ anh rồi đấy? Em không thể bước vào cửa nhà họ đâu.
“Em thật sự muốn yêu đương lén lút thế này sao, chỉ có thể co cụm trong căn phòng này mà không được công khai?
“Nếu em cần tiền, chị có thể cho em một khoản.”
Sau đó tôi vẫn thức xem livestream của anh.
Cố ăn hết nửa chiếc bánh chuẩn bị sẵn để chúc mừng.
Tôi c/ắt rất cẩn thận, chia đôi, không nhiều không ít, bằng phẳng đều nhau. Nửa còn lại để tủ lạnh cho anh.
Có lẽ ăn quá nhiều quá nhanh, tôi nôn thốc nửa đêm.
Tôi tranh thủ lúc anh ở nước ngoài, dọn hết đồ đạc ra khỏi nhà.
Lúc đó chắc anh đ/au lòng lắm.
Anh xin hòa nhưng tôi từ chối.
Vẫn kiên trì gọi điện, đến khi tôi block mới thôi.
Tôi không nhịn được lén về thăm anh, chưa đi đã bị mẹ Bùi Sanh tìm gặp.
“Cháu là hàng xóm của Bùi Sanh phải không, nó có nhắc đến cháu.”
Tôi biết bà đang nói dối, Bùi Sanh bảo đã nói với mẹ về tôi. Thậm chí mới vào nghề anh đã muốn công khai, nhưng bị tôi ngăn lại.
Tôi sợ ảnh hưởng sự nghiệp của anh thật.
Chỗ tôi chuyển đến Bùi Sanh còn không tìm ra, vậy mà bà dễ dàng tới được.
Thực ra bà không nói gì nhiều, tôi chỉ nhớ rõ một câu: “Đã là hàng xóm thì đừng lại gần nhau nữa. Kẻo vợ sắp cưới của nó hiểu lầm.”
Kim Chi lần nào cũng đúng lúc c/ắt ngang hồi tưởng của tôi, cô ta chỉ tay về phía chúng tôi: “Hai người dính nhau thế làm gì? Tôi cũng muốn ngâm bồn hoa hồng.”
Đã hết đường lùi.
Từ chỗ ngồi xa Bùi Sanh, tôi đột nhiên hùng hổ dán cả người vào anh: “Kim Chi muốn vào thì bồn này chật lắm, để em nhích cho chị chút chỗ.” Vừa nói vừa dịch sát vào Bùi Sanh hơn.
Bùi Sanh không từ chối, cũng chẳng nhúc nhích. Chỉ duỗi đôi chân dài: “Hết chỗ rồi.”
Kim Chi không được như ý, đành bỏ đi.
Tôi vừa định tránh ra xa, đã bị tay Bùi Sanh giấu dưới nước nắm ch/ặt eo: “Giả vờ thì giả cho giống, thiệt thòi là anh mà.”
Tiểu lang càng ngày càng trơ trẽn, ai chả biết thiệt thòi là tôi đây?
“Anh nổi hơn hay em nổi hơn?”
Nghe anh nói thế cũng có lý.
Anh véo nhẹ eo tôi: “Em thấy thiệt thì cũng có thể ôm anh mà.”