“Đừng có đụng chạm lung tung.” Tôi hạ giọng thì thầm, “Tôi sẽ không đến với anh đâu.”
“Tại sao?”
“Vì anh chơi game dở tệ.” Lý do bịa đặt của tôi bất ngờ khiến tôi lại lên trending cùng nam thần.
“Ồ? Kỹ thuật của anh có tệ không, Hướng Tư Ý em không rõ sao?”
Thằng khốn này cố ý nói to câu này.
Tôi vẫn đang co ro trong vòng tay hắn.
Với một người sắp về hưu như tôi, đúng là mất mặt tuổi già.
09
[Cực phẩm! Đây là thứ hội viên trả phí được xem sao?]
[Nhìn Hướng Tư Ý biểu cảm đỏ mặt kìa, như mông khỉ vậy.]
[Nghe mà phát ngượng, hai người đẹp đôi quá! Trái tim bà già tôi tan chảy.]
Vừa về biệt thự chưa lâu, Vương Viễn đề nghị mọi người chơi trò Truth or Dare uống rư/ợu.
Nếu đề xuất sớm thế này thì đâu cần phải tắm suối nước nóng khiến tôi hy sinh nhiều thế.
Tủ lạnh vừa vặn có rất nhiều bia.
Mọi người đẩy tôi đi chuẩn bị đồ ăn nhẹ. Tôi chiên cả một rổ lạc to đùng.
Ai nấy nhìn nhau ngơ ngác.
Tôi thuyết phục: “Một món thôi, đỡ say.”
Những câu hỏi Truth hay Dare đều được viết lén, ai cũng tránh mặt nhau.
Chai bia đầu tiên quay trúng Vương Viễn.
Anh ta bốc thăm Dare: gọi điện cho một người khác giới trong danh bạ và tự nhận mình là heo.
Tôi nghĩ thầm không biết ai viết câu Dare x/ấu hổ thế này (chính tôi).
Để chơi trò này, đạo diễn đã mang tới một chiếc điện thoại công cộng.
Vương Viễn thẳng tay gọi cho bạn gái ngoài ngành, cô ấy nghe xong cười khúc khích: “Ừm, em yêu con heo dễ thương nhất.”
Phụt, đang chơi game tử tế lại đi phát chó?
Tôi đâu phải chó.
Nghĩ vậy, tôi liếc nhìn Bùi Sanh. Không biết hắn có hợp khẩu vị chó này không?
Vừa nghĩ xong đã đến lượt tôi.
Tôi không muốn Truth, lỡ bị hỏi chuyện riêng tư thì sao?
“Chọn Dare.” Tôi quyết tâm.
Kết quả vừa rút thăm, tôi đã chùn bước.
Đề bài: “V/ay bạn trai cũ 30 triệu.”
Hồi Bùi Sanh quay lại cầu hòa, tôi đã nói dối là có người yêu mới. Không biết nhờ em họ giả vờ được không? Quan trọng là ai nhớ số em họ làm gì?
Bùi Sanh bỗng lên tiếng: “Nói dối ch*t bất đắc kỳ tử.”
Gáy tôi lạnh toát, cảm giác như bị bóp nghẹt cuống họng. Tôi r/un r/ẩy bấm số.
Tôi đã chặn số này 5 năm.
Nhưng chưa từng quên.
Trong lòng cầu mong hắn đổi số. May là điện thoại chắc không ở tay hắn.
Gọi mãi không ai nghe, tôi thở phào.
Bùi Sanh chợt cất giọng: “Bao năm em vẫn nhớ số anh, sao không hỏi trực tiếp?”
[Đúng là từng yêu nhau! Một người không quên số, một người không đổi số! Sao tôi lại phấn khích thế này!?]
“Anh cho em v/ay 30 triệu được không?” Tôi nhìn thẳng hắn. Thú thật giờ tôi chả thiết tha gì, đang livestream kia mà, tự b/ắn chân thế này muốn mất fan sao? Dù gì tôi cũng ít fan, ngày thường toàn bị ch/ửi lười, giờ “cần cù” quá lại thành ra mắc bẫy nam thần, không biết fan có giữ được màu hồng hay biến thành màu đen.
“Không.”
Tôi trông mong gì nữa.
“Nhưng có thể tặng em toàn bộ tài khoản của anh.”
[Trời, đây là tài khoản ư? Đây là tình yêu!]
Thật lòng, nghe những lời này, tôi không biết nên vui hay buồn.
Có chút bất ngờ, nhưng cũng mệt mỏi và bất lực.
“Hai người yêu nhau khi nào vậy?” Kim Chi vốn đã choáng với qu/an h/ệ giữa tôi và Bùi Sanh, giờ còn vỡ lẽ chuyện từng yêu đương.
Đang livestream, tôi không biết giấu thế nào.
Chủ yếu là muốn bảo toàn mạng sống, fan của Bùi Sanh nhiều lắm... Tôi sợ không sống nổi đến ngày mai.
“Dù sao cũng chia tay rồi đúng không?” Kim Chi tự điều chỉnh tâm lý khá tốt, chưa kịp trả lời cô ta đã quay chai tiếp, “Cưới nhau còn ly dị được nữa là.”
Giờ tôi phát hiện cô ta cũng có ưu điểm, ít nhất là tâm lý vững.
Chỉ có điều vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi khiến tôi lo lắng sau chương trình này không về hưu thì cũng bị cô ta kéo đi đóng vai nền.
Nhưng lúc này tôi vẫn cảm ơn cô ta đã đ/á/nh lạc hướng mọi người.
Ngay sau đó, chai lại chỉ vào tôi.
Cảm ơn cái con khỉ!
Thôi đằng nào cũng lộ chuyện bạn trai cũ rồi, tôi bất cần. Chọn Truth.
“Để tôi hỏi.” Bùi Sanh nhìn chằm chằm khiến tôi hoảng hốt.
[Tôi sợ anh nói ra thứ gì kinh thiên động địa lắm! Đang livestream đó!]
“Lý do thật sự em chia tay anh là gì?”
Trái tim đàn ông khó đoán như đáy biển.
“Truth phải do tôi bốc thăm chứ không phải anh hỏi.” Tôi phớt lờ, tự rút một thăm.
Ch*t, thà trả lời câu của hắn còn hơn.
Tờ giấy ghi: “Lần cuối hôn là khi nào?”
Bùi Sanh bật cười, ngả người trên ghế đầy vẻ đắc ý: “Câu này cũng hay, em trả lời đi.”
Tôi nghĩ công ty chắc không trả tiền cát-xê cho tôi rồi, thở dài: “Hôm qua.”
Tôi đã tưởng tượng cảnh quản lý m/ắng: “Bảo em giả vờ dụ dỗ, sao lại thật sự quấn lấy rồi?”
Nhưng xui xẻo thay, lượt sau trúng hắn, câu hỏi vẫn y chang, ai bệ/nh th/ần ki/nh gì cho hai câu giống nhau vậy?
Hắn mỉm cười đầy ẩn ý: “Cũng là hôm qua.”
10
Chơi trò này kết cục luôn chia tay trong bất hòa.
Tôi bị Bùi Sanh gi/ận dữ lôi đi.
Mấy vòng sau, lại trúng tôi, tôi chọn Dare: “Hôn một người có mặt.”
Nhìn Bùi Sanh ra vẻ thắng chắc.
Lại ngó Kim Chi đang phóng d/ao bằng mắt.
Tôi bỗng gọi: “Kim Chi.”
Cô ta gi/ật mình: “Gì?”
Tôi bước tới bên, thì thầm xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không thích phụ nữ.”
Rồi túm cổ áo cô ta hôn một cái.
Đúng là chó cùng dứt giậu, người hiện trường không dám đụng, Bùi Sanh không dám trêu thì chỉ còn Kim Chi dù đã chọc gi/ận cũng chẳng sợ chọc thêm.