Lúc đó, mọi người đều cảm thán, Trần Tứ Nhiên khiến cả trường biết anh có bạn gái học giỏi tên Giang Thiên, lại còn bảo vệ cô rất tốt.
Lúc này, mọi người đang chế giễu tôi trong phần bình luận——
"Cuối cùng Trần Tứ Nhiên cũng đ/á cô ấy rồi haha."
"Đã thấy cái bình hoa di động này không thuận mắt từ lâu, ba năm cấp ba, qu/an h/ệ của cô ta tệ đến mức không có lấy một người bạn."
"Ôi trời, giờ thì ngay cả người bạn trai duy nhất cũng mất tiêu."
"Vậy tớ có thể gọi Giang Thiên là đồ c/âm không? Dù sao cũng chẳng ai đứng ra bảo vệ cô ta."
Tôi không để ý đến những bình luận khuyên tôi tìm Trần Tứ Nhiên giảng hòa, tay nắm ch/ặt điện thoại đến mức trắng bệch.
Tự nhủ đi nhủ lại với bản thân.
Chỉ còn mười ngày nữa, mười ngày nữa là sẽ có điểm thi đại học.
Khác hẳn với cuộc sống phẳng lặng của tôi, trong trang cá nhân của Tang Uyển Uyển, cô ấy và Trần Tứ Nhiên yêu nhau vô cùng nồng nhiệt.
Cô mặc váy siêu ngắn ngồi ghế phụ cùng anh đua xe, sau khi thắng cuộc lại ngửa cổ hôn anh;
Họ nhuộm tóc màu tình nhân, xăm tên viết tắt của nhau lên xươ/ng đò/n, cùng nhau uống say mèm trong quán karaoke lúc nửa đêm.
Một đêm khuya, Tang Uyển Uyển đột nhiên gửi cho tôi một đoạn video.
Bối cảnh là chiếc giường khách sạn, Trần Tứ Nhiên đầu đỏ, nổi bật làn da trắng lạnh, khung xươ/ng ưu tú.
Anh dường như say khướt, lim dim mắt dựa vào vai Tang Uyển Uyển.
Tang Uyển Uyển khàn giọng hỏi anh, "...Thấy thế nào? Em làm anh sướng hay cô ta làm anh sướng hơn?"
Màn hình rung lắc, tôi nghe thấy lời nói mê của Trần Tứ Nhiên:
"Tất nhiên là em rồi, vẫn là em thoải mái hơn."
Tang Uyển Uyển cười hỏi, "Vậy anh có yêu em không?"
"Yêu nhất... bé cưng."
"Chụt~"
Tang Uyển Uyển để lại vết son trên má anh, khoe với camera chiếc hộp nhỏ đã dùng một nửa.
"Bây giờ, chúng ta hãy tiếp tục việc dang dở lúc nãy nhé."
Tôi nhấn giữ video để lưu, trả lời cô ta:
"Hai người làm gì cũng không liên quan đến tôi, xin đừng làm phiền tôi nữa."
Rồi cho cả Tang Uyển Uyển và Trần Tứ Nhiên vào danh sách đen.
Bình luận gào thét.
【Ái chà con gái đừng để bị nữ phụ lừa, video là cô ta cố tình quay góc độ để kích động con đó.】
【Nam chính vẫn rất trong sạch! Anh ta trước mặt nữ phụ căn bản không hưng phấn nổi đâu, cặp đôi nhỏ mau làm lành đi.】
【Tôi thật phục nữ chính, nữ phụ quậy phá liên quan gì đến nam chính, không có chút phán đoán nào sao? Chẳng lẽ mười mấy năm nam chính đối xử tốt với cô đều là giả dối?】
【Với lại đều trưởng thành rồi, không hiểu sao nữ chính như người thời Thanh vậy, ngủ với người mình thích có mất mạng đâu? Giờ đây, nam chính đi tìm nữ phụ rồi.
【...】
Những dòng chữ lơ lửng trên không trung như những con q/uỷ dữ há mồm, muốn nuốt chửng tôi.
Không hiểu sao, tôi ngẩng đầu lên, chậm rãi nói:
"Dù có ngủ cùng hay không thì trong mắt tôi, anh ta đã bẩn rồi."
【? Nữ chính bị đi/ên à? Đây tính là ooc không?】
【Có phải tôi ảo giác không? Sao cảm giác cô ấy nhìn thấy bình luận của chúng ta...】
【Không sao không sao, bao năm nay bên nữ chính chỉ có nam chính, cô ấy không cứng rắn được mấy ngày đâu, vài hôm nữa nam chính sẽ lại dùng nữ phụ kí/ch th/ích nữ chính, lúc đó nữ chính chắc chắn sẽ cúi đầu.】
4
Ngày trước khi công bố điểm thi đại học, trường tổ chức nhận bằng tốt nghiệp.
Tang Uyển Uyển dùng số máy lạ gửi tin nhắn cho tôi.
"Muốn lấy lại sợi dây chuyền này thì đến phòng dụng cụ thể dục tìm em."
Nhìn thấy hình đính kèm, mắt tôi cay xè.
Đó là sợi dây chuyền Tiffany, món quà sinh nhật cuối cùng mẹ tặng tôi trước khi qu/a đ/ời.
Tôi từng giao nó cho Trần Tứ Nhiên giữ, giờ lại đeo lủng lẳng trên cổ tay Tang Uyển Uyển.
"Thấy chưa, trong mắt A Nhiên, chị giống như sợi dây chuyền này, có thể vứt bỏ tùy tiện."
Phòng dụng cụ nằm ở góc nhỏ cạnh sân trường, Tang Uyển Uyển hiếm hoi không trang điểm đậm, mặc bộ đồng phục đơn giản nhất, tóc buông mềm mại trên vai.
Tôi nhíu mày.
Lần tay vào chiếc điện thoại trong túi, lén mở chế độ ghi âm.
"Đây là đồ của tôi, trả lại đây."
Tang Uyển Uyển nắm ch/ặt sợi dây chuyền, gi/ật mạnh ra.
"Lại đây mà lấy này."
Tôi với tay định cầm.
"Ái chà, tay em trơn quá."
Tang Uyển Uyển nghiêng đầu nở nụ cười.
"Đừng——"
Tôi đứng hình nhìn sợi dây chuyền đ/ứt lìa, những hạt ngọc rơi lóc cóc xuống đất.
Nhân lúc tôi cúi xuống nhặt, Tang Uyển Uyển nhanh như chớp lách người ra ngoài.
"Rầm——" một tiếng, phòng dụng cụ chìm vào bóng tối mịt m/ù.
"Xin lỗi nhé học sinh giỏi, đèn trong này hỏng rồi."
"Em không mang chìa khóa, đi gọi thầy ngay đây, chị đừng sốt ruột."
Trong tay tôi vẫn nắm ch/ặt sợi dây chuyền đ/ứt g/ãy, nỗi sợ hãi từ bóng tối thấm dần vào tứ chi.
Những dòng bình luận sặc sỡ ban ngày giờ cũng chuyển nền đen.
【Nữ phụ đúng là đ/ộc á/c, cô ta nhìn ra nam chính vẫn không buông bỏ được nữ chính nên lấy tr/ộm dây chuyền lừa gạt, khiến nữ chính tuyệt vọng với nam chính.】
【Bé cưng đừng lo, nam chính sắp đến rồi.】
【Tất cả đều do nữ phụ giở trò, nam chính hoàn toàn không biết gì, bé cưng tuyệt đối đừng tin lời nói dối của nữ phụ nhé.】
Tôi nhắm mắt, hai tay ôm gối r/un r/ẩy.
Thật sự không liên quan đến Trần Tứ Nhiên sao?
Ngoài bác sĩ tâm lý, chỉ có anh biết năm năm trước vụ t/ai n/ạn ấy đã mang lại cho tôi tổn thương lớn thế nào.
Mẹ sinh tôi bị tổn thương cơ thể, mất khả năng sinh sản.
Vì thế, bố tôi - người khao khát có con trai - đã ngoại tình.
Tôi mãi mãi nhớ buổi chiều năm lớp 8 đó, hớn hở cầm bài thi điểm tuyệt đối chạy vào phòng ngủ.
Rèm cửa kéo ch/ặt, trong phòng tối om.
Tôi sốt sắng bật đèn, thấy cảnh tượng không bao giờ quên.
Sàn nhà trắng nhuộm đỏ m/áu tươi, bố tôi nằm giữa vũng m/áu, lồng ng/ực cắm sâu con d/ao gọt hoa quả.
Mắt trợn ngược, nhãn cầu gần như lồi ra ngoài.
Ch*t không nhắm mắt.
Còn đầu kia con d/ao, nằm trong tay mẹ tôi.
Bà an nhiên tựa vào góc tường, bên cạnh lả tả những viên th/uốc ngủ.
Tôi bịt mắt, hét đến mất tiếng.
Cuối cùng là Trần Tứ Nhiên nghe tiếng động chạy đến báo cảnh sát.
Chàng trai gắng tỏ ra bình tĩnh, một tay ấn tôi vào lòng, tay kia siết ch/ặt tay tôi:
"Đừng nhìn, cũng đừng sợ."
"Em còn có anh, Giang Thiên à, em còn có anh."