Tôi là tiểu thư giả bị đổi nhầm từ khi mới sinh. Khi gặp con trai ruột - một học sinh cá biệt - phụ huynh giàu có lập tức muốn rút lui: "Sao lại là c/ôn đ/ồ trường học? Thôi chuồn là vừa!". Tôi đành áp dụng biện pháp mạnh với cậu ấy. Từng roj từng roj đ/á/nh bật cậu lên đài vô địch toàn quốc. Sau này, khi tôi rút lui. Cậu ấy chuyển hết tài sản gia đình cho tôi, khóc lóc nằng nặc: "Đã hứa quản lý tôi cả đời là phải trọn kiếp, thiếu một năm, một tháng, một khắc cũng không tính là cả đời!"

1

Sau khi phát hiện mình bị đổi nhầm, ba mẹ tôi cùng tôi đến gặp con trai ruột thật sự. Trong ngõ hẻm, cậu học sinh cá biệt đang đ/á/nh một chọi mười. Một đám tóc vàng kêu la thảm thiết. Ba người chúng tôi khom lưng. Đứng xem chuyện bên kia bờ. Ba tôi nhíu mày: "Sao lại là c/ôn đ/ồ trường học?" Mẹ tôi lập tức muốn rút lui: "Cảm giác cậu ta một quyền đ/á/nh ch*t ba đứa như tôi! Chuồn thôi!" Tôi ngăn họ lại: "Nhưng đây mới là con ruột của ba mẹ mà!" Ông bố tổng tài lạnh lùng của tôi chê cậu ta là kẻ lêu lổng: "Con ruột thì sao? Tống gia không nuôi kẻ vô dụng." Người mẹ trầm cảm né tránh của tôi tỏ ra sợ hãi: "Thôi đi thôi... đột nhiên xuất hiện đứa con trai lớn tướng thế này tôi không tiếp nhận nổi... để sau này tìm cách bù đắp cho cậu ấy..."

Tống gia nuôi dạy tôi từ nhỏ làm người kế thừa, học hành xuất sắc. Cậu học sinh cá biệt theo mẹ đơn thân sống lang thang trở thành thanh niên có vấn đề. Giờ đây còn bị cha mẹ ruột chê bai không muốn nhận. Đặt mình vào vị trí cậu ấy. Cậu ta thật đáng thương. Tôi trằn trọc cả đêm. Trong mơ, cậu học sinh cá biệt khóc ra m/áu: "Rốt cuộc ai đã đ/á/nh cắp cuộc đời giàu sang của tôi?!" Nửa đêm tôi gọi ba mẹ dậy họp: "Việc này để con xử lý trước, con sẽ thử thách cậu ấy."

2

Tôi chuyển trường. Từ trường chuyên xuống trường thường. Làm bạn cùng bàn với cậu học sinh cá biệt. Cậu ta tên Tần Hiêu. Gương mặt điển trai kiểu Á Đông, ngang ngạnh kiêu ngạo. Giống hệt ông bố tổng tài của tôi. Thế nên lần đầu gặp mặt tôi lỡ miệng: "Daddy..." Tần Hiêu lạnh lùng đáp: "Cảm ơn, tôi không chơi trò sado." Tôi: "..." Kết luận. Là "trai tơ ngây thơ".

Giờ ra chơi. Tôi thấy Tần Hiêu lấy từ cặp ra một túi bột trắng. Ngửa đầu đổ vào miệng. Xong rồi!! Đứa trẻ này hết th/uốc chữa. Đang định báo cảnh sát. Thì thấy Tần Hiêu đ/ấm ng/ực trầy trật xin nước. Hóa ra là uống protein powder. Không may nghẹn cổ họng. Đứa trẻ tội nghiệp không có tiền ăn thịt. Phải ăn loại bột tạp nham này bổ sung dinh dưỡng. Từ đó về sau. Ngày nào tôi cũng mang cơm hộp cho cậu ấy. Đủ loại thực phẩm tươi ngon giàu protein. Tần Hiêu đều ăn ngoan ngoãn. Còn hỏi với ánh mắt sâu sắc: "Cô nuôi tôi trắng trẻo khỏe mạnh thế này, định làm gì?" Tôi chân thành đáp: "Trông cậu g/ầy quá, tôi hy vọng cậu được ăn uống tốt hơn." Cậu ta bất ngờ vén áo phông, phô bày thoải mái cơ bụng 8 múi: "Tôi cởi áo là có cơ bắp đấy, chỉ là mặc áo vào trông g/ầy thôi." Tôi vô tình đưa mắt nhìn lên. Đôi mắt uể oải bỗng mở tròn như chuông đồng! Wow to quá... trắng quá... Ừm, ý tôi là cái áo phông của cậu ấy.

3

Kết thúc kỳ thi nhỏ. Tôi xem qua thành tích của cậu ấy. Tối sầm mặt mày. May mà cậu ấy là vận động viên Taekwondo hạng nhất. Có lẽ có thể đi đường riêng. Ai ngờ Tần Hiêu bảo học đại học hay không cũng được. Còn nói: "Không đậu càng tốt, tốt nghiệp cấp ba tôi đi làm ki/ếm tiền." Tôi bảo không được: "Tôi giúp cậu thi đỗ trường top được không? Học phí tôi lo, mỗi tháng thêm cho cậu một triệu sinh hoạt phí." Khả năng thông hiểu của cậu ta cũng tuyệt vời: "Muốn bao nuôi tôi?" Tôi thành khẩn: "Tôi chỉ muốn giúp đỡ bạn học cần giúp, số tiền này khi cậu có khả năng hãy trả lại." Bạn học phía trước quay lại: "Tống Nhiễm này... thật ra tôi cũng rất cần giúp đỡ..."

Tần Hiêu đ/á một cước vào ghế: "Cút!" Khiến cả trước sau không ai dám ngẩng đầu lên. Cậu ta liếc tôi: "Cô còn chu cấp cho ai khác nữa không?" Tôi lắc đầu: "Chỉ mình cậu." Cậu ta lập tức cười toe toét, gắng lắm mới kìm được. Lần đầu tiên trong học kỳ mở sách ra: "Tự nhiên tôi muốn học thôi, không phải vì ai đâu nhé~" Tôi: "..."

4

Để tiện thực hiện kế hoạch. Tôi m/ua căn nhà đối diện nhà Tần Hiêu. Nhà cũ nát cũng không đắt. Chỉ vài chục triệu. Khi dọn đến một mình. Tôi cố ý gây tiếng động lớn. Cửa nhà Tần Hiêu mở ra. Một phụ nữ trung niên mặc áo dây rẻ tiền xuất hiện. Bà cười để lộ hàm răng vàng ọ. Trong miệng ngậm điếu th/uốc: "Hàng xóm mới hả?" Lòng tôi quặn thắt. Bà chính là mẹ ruột tôi. Bao năm qua, Tần Hiêu đã thay tôi chịu khổ. Tôi đưa tay: "Dạ chào dì, cháu là Tống Nhiễm, học sinh lớp 11 trường Nhị Trung." "Ủa? Con trai dì cũng lớp 11! Cháu học lớp nào?" Lúc này, dáng người cao lớn của Tần Hiêu chui ra sau lưng mẹ. Cậu ta kinh ngạc nhìn tôi, tai đỏ ửng: "Nhìn cô kìa, gấp gáp gì thế~" Tôi: "..."

5

Được mời đến nhà Tần Hiêu ăn cơm. Trời 40 độ không nỡ bật điều hòa. Tôi đến mới bật. Tần Hiêu lấy đồ ăn vặt đãi tôi. Vừa mở tủ, lập tức hét như anime: "Con chuột đáng gh/ét! Đồ tồi! Ăn thủng cả gói mì cay của tao rồi!!" Tội nghiệp quá. Cậu ấy sống khổ sở thế nào? Tôi xót xa lau nước mắt. Mẹ cậu kinh ngạc: "Yêu đến cực điểm là xót thương, chắc cháu rất thích Tần Hiêu nhà ta?" Tôi vội xua tay: "Không phải đâu ạ!" Tần Hiêu vừa cảm động vừa ngại ngùng: "Mẹ, bà đừng hỏi trực tiếp thế, bạn ấy ngại lắm~~" Tôi sốt ruột: "Thật sự không phải!!" Mẹ cậu ra lệnh: "Các cháu còn là học sinh, chuyện thích hay không để sau thi đại học hẵng tính." Tần Hiêu miễn cưỡng: "Dạ." Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Biết Tần Hiêu rất thích Taekwondo. Tôi bày tỏ sẽ ủng hộ ước mơ của cậu. Tìm huấn luyện viên giỏi nhất. Đi khắp thế giới thi đấu. Môn văn hóa cũng sẽ tìm cách nâng cao cho cậu. Tôi hy vọng: "Tần Hiêu có thể vào đại học tốt, có sự nghiệp đam mê, sống hạnh phúc cả đời." Và hứa: "Chừng nào tôi còn khả năng, việc của cậu ấy, tôi có thể chịu trách nhiệm cả đời." Ngẩng đầu lên. Hai mẹ con khóc như bình nước sôi. Tần Hiêu ngửa mặt lau nước mắt: "Yêu sâu sắc thì lo xa vạn dặm, cô ấy yêu tôi thật nhiều!" Do đối phương tự suy diễn quá mức nên lời giải thích của tôi lúc này thật yếu ớt: "Đại ca tôi thật sự không..."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ đáng ghét max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
0
Tàn Tro Pháo Hoa Chương 11