“Thời Thanh D/ao!”
Tần Tiêu lao đến, hắn gầm lên: “Cô mang th/ai? Mang th/ai đứa con hoang của thằng đàn ông nào vậy?!”
Từ khi Tần Tiêu và tôi cãi nhau ly hôn, chúng tôi đã hơn nửa năm không qu/an h/ệ vợ chồng.
Nên nếu tôi mang th/ai, đương nhiên đứa bé không thể là của hắn.
“Cút ra!” Hàn Vũ Chi một tay che chở tôi, tay kia đẩy mạnh Tần Tiêu đang như chó đi/ên.
Bối Nhược Ly mặt tái mét chạy đến kéo tay Tần Tiêu, khẽ nói: “A Tiêu…”
Đây là sảnh bệ/nh viện, người qua lại tấp nập.
Tiếng gầm của Tần Tiêu vừa rồi khiến nhiều người tò mò nhìn về phía chúng tôi.
Hàn Vũ Chi đẩy Tần Tiêu ra, rồo khoác vai tôi nói: “Về thôi em, đừng để ý loại chó đi/ên.”
Ai ngờ Tần Tiêu lại đuổi theo, chặn chúng tôi ở cổng bệ/nh viện.
Lần này hắn không gào thét, mà nghiến răng nói: “Thanh D/ao, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.”
Tôi lắc đầu: “Giữa tôi và anh không có gì để nói, hơn nữa –”
Tôi nhìn thẳng Tần Tiêu, nở nụ cười châm chọc: “Anh quên rồi sao? Tối hôm tiệc, anh bỏ mặc tôi đi tìm cô Bối, khi tôi ngăn lại, anh đã bảo tôi cũng nên đi tìm đàn ông khác.
“Vậy nên Tần Tiêu, giờ anh làm trò đi/ên cuồ/ng chất vấn tôi có ý nghĩa gì?”
Sắc mặt Tần Tiêu dần tái đi.
Môi hắn run run mấy lần, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không thốt nên lời.
Khi hắn tỉnh táo lại thì tôi đã ngồi trong xe Hàn Vũ Chi, chiếc xe phóng đi mất hút.
Qua kính chiếu hậu, tôi thấy Tần Tiêu đuổi theo cả chục mét trước khi bị Bối Nhược Ly kéo lại.
10.
Tôi chặn mọi liên lạc của Tần Tiêu.
Hắn tìm đến chỗ tôi ở, ngày ngày đợi dưới lầu.
Ban đầu tôi phớt lờ, cả ngày không ra khỏi nhà, chỉ đọc sách vẽ tranh.
Nhưng lâu dần cũng ngột ngạt, chỉ muốn xuống phố hóng gió.
Nhưng sợ gặp Tần Tiêu, lỡ hắn đi/ên lên thì tôi bầu bí chạy không nổi.
Hàn Vũ Chi như đọc được ý nghĩ, chủ động đề nghị đóng vai vệ sĩ hộ tống tôi dạo phố.
Nhưng dưới lầu chúng tôi không gặp Tần Tiêu.
Mãi mấy ngày sau tôi mới biết, dự án chi nhánh ngoại tỉnh của Tập đoàn Tần gặp sự cố nghiêm trọng, Tần Tiêu phải đích thân xử lý, ít nhất nửa tháng mới xong.
“Không phải cậu làm đấy chứ?”
Tôi ngồi trên ghế đ/á khu dân cư, nghi ngờ nhìn Hàn Vũ Chi đang mải mê điện thoại.
Cậu ta hiểu ngay ý tôi, thản nhiên đáp: “Đúng là tôi.”
“……”
Hàn Vũ Chi ngẩng lên cười: “Chị yên tâm, tôi không để họ Tần quấy rối chị đâu.”
Nói rồi đưa điện thoại cho tôi xem: “Chị xem giường cũi này được không? Đặt cho bé nhà mình nhé?”
Chiếc giường cũi màu hồng trong ảnh có dòng chữ hoạt hình ‘Công chúa nhỏ’ xung quanh.
Đúng kiểu dành cho bé gái.
Tôi bĩu môi: “Lỡ đẻ con trai thì sao?”
“Con trai cũng dùng được.” Hàn Vũ Chi cười: “Trẻ con biết gì.”
“……”
Cậu ta khẽ áp sát: “Chị đặt tên cho bé chưa? Tôi nghĩ mấy cái này, chị nghe thử nhé?”
Cậu ta thỉnh thoảng thích lại gần tôi, nhưng ngoài ra không có hành động quá đà.
Giờ tôi đã quen rồi.
Mấy cái tên Hàn Vũ Chi đề xuất đều là tên nữ, tôi nghe cái nào cũng hay, khó lòng chọn lựa.
…
Lần gặp lại Tần Tiêu là khi tôi đi khám th/ai tháng thứ tư.
Hôm đó Hàn Vũ Chi có việc đột xuất, định hẹn tôi dời lịch nhưng tôi đã đặt trước nên nhờ cô Vương đi cùng.
Vừa ra khỏi phòng khám sản tầng ba chờ thang máy, cô Vương đ/au bụng đột ngột. Tôi ngồi ghế đối diện đợi thì gặp Tần Tiêu.
Hôm nay hắn không đi cùng Bối Nhược Ly, dáng vẻ phong trần.
Sau lưng hắn là hai vệ sĩ lực lưỡng.
Lòng tôi dâng lên bất an, tay đã lập tức bấm gọi Hàn Vũ Chi trước khi kịp suy nghĩ.
Tần Tiêu mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm bụng tôi mấy giây rồi xông tới.
Hắn gi/ật điện thoại, ngắt cuộc gọi.
“Thanh D/ao, cô với Hàn Vũ Chi không hợp nhau đâu.”
Tần Tiêu lạnh giọng: “Gia đình họ Hàn sẽ không cho cậu ta cưới đàn bà ly hôn. Đứa bé này chỉ là gánh nặng.”
“Nghe lời anh, bỏ cái th/ai đi, chúng ta tái hôn.”
“……”
Tôi như nghe trò cười thế kỷ, đứng dậy định đi vòng qua hắn.
Đây là bệ/nh viện tư, vốn đã vắng người lại còn là cuối hành lang tầng ba.
Dù có camera, Tần Tiêu vẫn không hề sợ.
Tôi vừa định kêu c/ứu thì hắn bịt miệng tôi: “Đừng giãy giụa, không em sẽ bị thương.”
Hắn ôm ch/ặt tôi, hai tên vệ sĩ như thần ch*t đứng sau.
Gần thang máy là lối xuống tầng hầm.
Tên đi/ên này muốn triệt hạ đứa con trong bụng tôi!
Không biết Hàn Vũ Chi có thấy cuộc gọi trước đó không. Dù có, liệu kịp tới không?
Giờ phải làm sao?
Đầu óc tôi quay cuồ/ng thì Tần Tiêu lại c/ắt ngang:
“Anh ngoại tình, em cũng ngoại tình. Thanh D/ao, chúng ta hòa rồi đấy.”