Ngày Đó Chúng Ta Ly Hôn

Chương 6

19/10/2025 13:27

Tôi không hề cảm thấy tự hào vào khoảnh khắc đó, chỉ là nhận ra mình cuối cùng cũng không cần phụ thuộc vào ai để đứng ra bảo đảm cho mình nữa.

Giới thiết kế là vậy, quá khứ của bạn hào nhoáng hay trống rỗng cũng chẳng ai thực sự quan tâm. Họ chỉ nhìn xem bạn có tác phẩm trong tay không, có giao được hàng không, có chịu được áp lực không.

Còn tôi, từ ngày hôm đó, cuối cùng cũng bắt đầu đứng vững.

Sau khi dự án kết thúc suôn sẻ, tôi nhận được tin nhắn riêng từ trưởng phòng thiết kế: "Vất vả rồi. Hy vọng lần sau còn cơ hội hợp tác."

Tôi đáp: "Cảm ơn, tôi cũng rất thích nhịp độ hợp tác lần này."

Tưởng chỉ là kết thúc một dự án, không ngờ vài ngày sau tôi nhận được thư mời từ người lạ - tham gia buổi ra mắt ngành thiết kế offline với chủ đề "Thiết kế và Định vị bản thân", tôi được chọn là một trong những khách mời đặc biệt - nhà thiết kế nữ.

Tôi gần như nhận ra ngay người mời - sếp cũ của tôi, Trình Khải.

Hồi làm thiết kế ở công ty quảng cáo đó, anh ta là quản lý trực tiếp của tôi. Khi tôi nghi ngờ phong cách tác phẩm của mình, chính câu nói "Em quá đa cảm, không hợp với thiết kế chức năng" của anh ta đã khóa ch/ặt không gian khám phá phong cách tự do của tôi. Cũng chính anh ta đã ám chỉ tôi đừng tranh giành tài nguyên dự án cốt lõi: "Con gái đâu cần phấn đấu nhiều thế".

Anh ta mời tôi vì mục đích gì, tôi không thèm đoán. Tôi chỉ biết lần này, tôi sẽ đứng trên sân khấu với cái tên "Lâm Vãn", chứ không phải "vợ của ai đó" hay "nhân viên thiết kế theo dự án của đội ngũ nào".

Chiều hôm diễn ra sự kiện, trong hội trường có hơn hai trăm người, hầu hết đều là người quen trong ngành. Đến lượt phát biểu, tôi bước lên và nói:

"Tôi rất may mắn khi bắt đầu lại sự nghiệp thiết kế sau tuổi 30. Nếu là hồi 25 tuổi, có lẽ tôi vẫn sẽ bận tâm ai đó nói mình quá đa cảm, ai đó chê mình thiếu nhạy bén thương mại, ai đó bảo đàn bà ly hôn không hợp với những sân chơi lớn. Nhưng giờ, tôi không sợ những điều đó nữa."

"Tôi chưa từng rời khỏi ngành này, chỉ là đã từng bị một lối sống nào đó 'lừa dối' rằng mình đã rời đi."

Tôi không đề cập tên ai, nhưng tôi thấy Trình Khải ngồi dưới khán đài, ánh mắt thoáng chút khác lạ.

Khoảnh khắc đó tôi mới hiểu, so với tranh cãi hay nổi gi/ận, phản kháng mạnh mẽ nhất chính là sống tự do hơn bất kỳ "phiên bản" nào họ tưởng tượng về bạn.

Tan hội, anh ta đến trước mặt tôi: "Lâm Vãn, mấy năm không gặp em thay đổi nhiều quá."

Tôi mỉm cười: "Vâng, cuộc sống buộc người ta phải trưởng thành mà. Cảm ơn đ/á/nh giá năm xưa của anh, giờ nghĩ lại thấy rất hữu ích."

Anh ta ngẩn người, cuối cùng không nói gì thêm.

Sau cuộc gặp này, tôi hoàn toàn thấu hiểu một điều: Cách người khác nhìn bạn không bao giờ quan trọng bằng cách bạn sống cuộc đời mình.

Tôi tưởng sẽ không còn nghe thấy tên anh ta nữa.

Nhưng đời người đôi khi là thế, những điều tưởng đã đoạn tuyệt sạch sẽ lại quay về ở góc khuất nào đó.

Hôm đó, vừa hoàn thành bản thiết kế gấp lúc 1 giờ đêm, định tắt máy thì WeChat hiện tin nhắn:

"Giờ em vẫn một mình à?"

Là Chu Hàn.

Tôi nhìn bảy chữ ấy rất lâu, cuối cùng không mở ra.

Hai phút sau, điện thoại reo.

Tôi bắt máy, không nói.

Anh ta ngập ngừng vài giây: "Lâm Vãn, là anh."

Tôi vẫn im lặng.

Anh tiếp tục: "Anh nghe nói dạo này em làm rất tốt, bạn gửi cho anh bài phát biểu của em. Em... thay đổi nhiều quá."

Tôi bật cười: "Ý anh là em không còn để người khác chèn ép nữa phải không?"

Anh ta lắp bắp: "Không phải vậy, ý anh là... em như tỏa sáng hơn."

Tôi chính thức lên tiếng: "Đó là ánh sáng vốn có của em, chỉ là anh chưa từng thấy."

Đầu dây bên kia im bặt.

Tôi khẽ nói: "Chu Hàn, nếu anh gọi chỉ để nói mấy điều này, thật phí thời gian."

Anh như nén lâu lắm mới thốt ra: "Chúng ta thật sự không thể làm bạn sao?"

"Anh im lặng khi em sụp đổ, nói 'biết sớm thì đã bảo' khi em ngã bệ/nh, chỉ hỏi 'còn gi/ận à' khi em đề nghị ly hôn. Anh nói mơ thấy em, nhưng em đã tỉnh giấc rồi."

"Anh không cần bạn, mà cần khán giả biết nghe lời. Còn em, giờ không diễn nữa."

Không biết câu nào nên nói trước - nhưng cuối cùng tôi không thốt ra những lời đó, chỉ cúp máy, chặn số, rồi ra ban công hít thở sâu.

- Lâm Vãn, đừng nghĩ đến những người sự việc không giúp em tiến bộ, ngủ ngon đi.

Gió đêm lùa qua khung cửa, mang theo hơi lạnh.

Tôi biết, sau cuộc gọi này, tôi thật sự không còn vương vấn gì nữa.

Mấy ngày sau trong chuyến công tác, tôi đi ngang trường cũ.

Đồng nghiệp hỏi: "Cô học ở đây à?"

Tôi gật đầu: "Ừ, bốn năm ở đây, ngày nào cũng vẽ đến khuya, suýt ch*t vì kiệt sức."

Họ cười, tôi cũng cười.

Kết thúc hội nghị, tôi lặng lẽ đi vòng ra sau tòa nhà mỹ thuật, nơi có xưởng vẽ nhỏ từng là chỗ trốn của tôi hồi năm ba.

Cửa không khóa, tôi nhẹ nhàng bước vào, không khí vẫn phảng phất mùi gỗ trộn mực. Chiếc giá vẽ cũ kỹ vẫn còn giữ bức tranh minh họa dở dang năm xưa - hình người phụ nữ cầm ô bước vào mưa gió.

Đó là lời tôi từng nói: "Khi nào sống tốt hơn, mình sẽ vẽ ánh sáng thay mưa trên mặt cô ấy."

Giờ đây, tôi đã có thể thêm ánh sáng đó.

Tôi lấy cây bút ký mang theo, viết nhẹ bên góc phải: "Cảm ơn em đã không ngừng bước đi."

Không phải cho bức tranh, mà cho chính mình ngày ấy.

Lần đầu tiên tôi nhận ra, mình không cần chờ ai thấu hiểu mới xứng đáng được công nhận.

Chỉ cần tôi tiếp tục bước đi là đủ.

Trở về thành phố, tôi hoàn thành việc trì hoãn bấy lâu: đăng ký xưởng thiết kế của riêng mình.

Không phải công ty lớn, chỉ một mình tôi, một hộp thư, một máy tính, một bảng trắng và đống giấy note ghi đầy ý tưởng.

Ban đầu chỉ nhận dự án tự do, dần dần có đội ngũ tìm hợp tác, có người đề xuất thành lập liên doanh, có doanh nghiệp mời giảng dạy.

Một diễn đàn phụ nữ mời tôi phát biểu, MC hỏi: "Tại sao chị chọn bắt đầu lại?"

Tôi đáp: "Không phải tôi chọn bắt đầu lại, mà cuộc sống đẩy tôi đến bờ vực, không còn lựa chọn nào khác. Khi nhận ra dưới vực không phải là cái ch*t mà là con đường do chính mình khai phá, tôi không còn sợ nữa."

Tôi không còn là Lâm Vãn vừa rửa rau vừa nghi ngờ cuộc đời, không còn là người lặng lẽ xóa trạng thái Facebook, khóc thầm trong nhà vệ sinh lúc đêm khuya.

Tôi là nhà thiết kế, là freelancer, là một trong hàng triệu phụ nữ bình thường nhưng kiên định giữa thành phố này.

Tôi đăng bài diễn thuyết lên mạng với tiêu đề: Cuộc đời thứ hai của một người phụ nữ đã ly hôn

Rất nhiều lượt thích, còn nhiều bình luận hơn.

"Hóa ra có người thực hiện mọi điều tôi muốn làm, có lẽ tôi cũng nên tìm lại hạt giống bị vùi lấp."

"Nhìn thấy chị, tôi cũng muốn bắt đầu lại."

"Cảm ơn chị đã cho tôi dũng khí."

Có người viết: "Hôm nay chị là người duy nhất khiến tôi muốn vỗ tay."

Tôi đọc hết từng dòng, dừng lại ở bình luận giản dị nhất:

"Cảm ơn chị, nhờ chị tôi biết mình không cố gắng không phải vì bất tài, mà vì đã quá quen nhường nhịn."

Tôi gửi lại biểu tượng mặt cười.

Tắt điện thoại, pha ấm trà, tiếp tục chỉnh sửa bản thảo cho ngày mai.

Ngoài cửa sổ mưa rơi, giống hệt những ngày mông lung nhất trong đời tôi.

Nhưng lần này, tôi không còn che ô để trốn chạy nữa.

Tôi mở cửa sổ, để mưa lùa vào.

-Hết-

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Kẻ Đào Tẩu Tiểu Điềm Omega

Chương 13
Tôi xuyên qua vào một câu chuyện ABO, trở thành một nhân vật phụ đáng thương bị ép kết hôn Trong lúc tắm, tôi trượt chân ngã đập đầu đến mức... làm tổn thương não. Quên sạch nhiệm vụ, quên cả hệ thống. Suốt ngày chỉ ôm alpha kết hôn của mình mà cắn cắn gặm gặm. Đến khi phát hiện bụng mình đã đội lên một cục, tôi chợt thấy đám bình luận lướt qua. “Nhân vật phụ này làm cái quái gì thế?!” “Không ác độc nữa rồi à? Không gây chuyện nữa hả?” “Mày dùng nhan sắc mơn mởn như vậy mà dụ đại phản diện thành nô lệ tình yêu sao?” “Ôi nhưng bạch nguyệt quang của phản diện sắp về rồi, số phận vẫn không thay đổi, hắn sẽ chọn bạch nguyệt quang, còn nhân vật phụ và bé con đều phải xuống mộ...” Thì ra Thẩm Tuy Tri chính là đại phản diện?! Tôi liền dẫn theo con bỏ chạy trong đêm. Con tôi và mạng sống, tôi đều phải giữ bằng được.
274
4 Nhân Danh Anh Em Ngoại truyện
5 Đừng bỏ anh Chương 13
10 Hoa Ngục Tù Chương 21

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Xuyên không thành vợ phản diện xấu xa của một đại gia tàn tật

Chương 138
【 Giới thiệu tác phẩm 《 Xuyên Thành Điên Kiều Ảnh Hậu Tàn Tật A》, rất hay ~】 Trình Tinh vừa tốt nghiệp thì xuyên sách. Nguyên thân là một đại tiểu thư giàu có trong giới thượng lưu, vì yêu nữ chính Khương Sứ Nghi ngay từ cái nhìn đầu tiên trên đường, đã tìm người lái xe đâm nàng, khiến Khương Sứ Nghi bị tàn tật chân, chỉ có thể ngồi xe lăn sống qua ngày một cách khổ sở. Cô ấy đưa Khương Sứ Nghi về nhà và điên cuồng thao túng tâm lý (PUA), sau đó phát hiện Khương Sứ Nghi đã có một tình yêu trong lòng từ lâu, nên đã nhốt nàng trong gác mái, nuôi như nuôi chó. Khi nữ chính gần chết, một quản gia bí ẩn đến nhà đưa nàng đi. Không lâu sau, gia tộc giàu có nhất trong giới thượng lưu công bố đã tìm thấy con gái út thất lạc nhiều năm. Khương Sứ Nghi bỗng chốc trở thành viên ngọc quý trong tay gia đình hào môn, và có một vị hôn thê xứng đôi là Thẩm Tinh Tuyết. Còn nguyên chủ, với vai trò nhân vật phản diện, luôn mơ hồ, khi nhìn thấy Thẩm Tinh Tuyết còn không biết thân phận thật của anh ta, liên tục phá hoại tình cảm của họ, cố gắng giành lại Khương Sứ Nghi. Cuối cùng, sau nhiều hành động, cô ấy khiến công ty gia đình phá sản, trở thành trò cười cho giới hào môn, và bị nữ chính sắp xếp cho người lái xe đâm thành tàn tật, rồi bị ném lên núi cho sói ăn đến không còn xương. Trình Tinh: ...... Cô ấy nghĩ đến cuộc sống của một phú nhị đại, nhưng không ngờ lại là một cuộc đời đầy rẫy pháp luật! - Khi cô ấy xuyên đến, đúng lúc nguyên chủ đã nhốt Khương Sứ Nghi trong gác mái được mười ngày. Trình Tinh run sợ mở cửa gác mái, tưởng sẽ thấy một người phụ nữ nghèo khổ, nhưng khi mở cửa, cô thấy một búp bê sứ tinh xảo. Xinh đẹp đến mức không vương bụi trần, giống như một tiên nữ trên trời. Trình Tinh: ...... Nguyên chủ thật quá tàn nhẫn! Khi cô lặng lẽ tiến lại gần, búp bê sứ bỗng mở mắt, ánh mắt lạnh lùng đến mức có thể giết người: “Cút đi.” Suýt nữa quên mất, trước mắt búp bê này trước khi xảy ra tai nạn xe là một pháp y xuất sắc, khi mổ xẻ thi thể mắt còn không chớp. Trình Tinh run rẩy nói: “Tôi đã học được một ít y thuật, để chữa bệnh cho cô.” Khương Sứ Nghi: “?” Trình Tinh xuất thân từ gia đình trung y, đặc biệt giỏi châm cứu và xoa bóp. Thế là trong vô số buổi tối, Trình Tinh đều cẩn thận phục vụ với đôi tay mềm mại. Mục tiêu của Trình Tinh rất rõ ràng: chữa khỏi Khương Sứ Nghi, kiếm tiền mua nhà, và trở về quỹ đạo ban đầu. Nhưng khi đến đêm tiệc nhận thân của gia đình giàu nhất trong giới thượng lưu, Trình Tinh đứng trong góc nhỏ, chờ Khương Sứ Nghi lên sân khấu thì định buồn bã rút lui, nhưng không ngờ khi quay người, một luồng ánh sáng chiếu vào người cô. Khương Sứ Nghi đứng trên sân khấu, mắt ngấn lệ: “Ngôi sao, cô không cần tôi nữa sao?” Trình Tinh: “......” Hướng đi này không đúng! Ôn nhu công X thanh lãnh chịu Tôi muốn viết một chút gì đó để giải tỏa, nên đã có bài văn này...... Có thể là rất kích động về hào môn, nhưng tôi cố gắng viết rất dễ thương ^_^ Trang bìa cảm ơn người đẹp thiện tâm phúc tạp cúi cúi ——————————————————————————— 【 Giới thiệu tác phẩm 《 Xuyên Thành Điên Kiều Ảnh Hậu Tàn Tật A》, kích thích dễ xem, đặc sắc tuyệt vời, đầu tư không lỗ 】 Tàn tật cấm không được muốn ôn nhu A vs điên phê câu hệ tiểu diễn viên ngụy trang kiều thê O [Ngành giải trí] Tống yến cho xuyên thư. Xuyên thành một người tàn tật chỉ có thể dựa vào xe lăn sống qua ngày, nguyên thân nhìn trúng một người phụ nữ, trong đêm đính hôn của chị gái, đã bắt đi, sau khi sỉ nhục tùy tiện thì vứt bên đường, cuối cùng bị chị gái và người phụ nữ đó liên thủ trả thù – bị đánh gãy tứ chi và đưa lên một chiếc thuyền điều trị trên biển, chết trong tình trạng thảm thương. Mà người phụ nữ đó, chính là nữ chính Tô Gia trong sách. Hôm nay xuyên thư, chính là đêm đính hôn, nguyên thân vừa bắt nữ chính ra khỏi cửa. Tống yến cho nhìn xem tôi ngồi bên cạnh, điềm đạm đáng yêu chưa hắc hóa omega: “......” “Ngươi đi đi.” Muội muội, ta không muốn gây sự với ai. Không ngờ rằng, Tô Gia lại đột nhiên nắm lấy cổ chân cô ấy và cầu xin: “Hãy dẫn ta đi.” Tống Yến Cho: “......?” Đôi mắt ấy quá đỗi động lòng người, đôi mắt đẹp ướt lệ, khiến lòng người rung động. Tống Yến Cho thừa nhận, cô ấy bị choáng ngợp. Nhưng điều khiến cô ấy càng kinh ngạc hơn là —— Vốn đã mất đi cảm giác ở chân, vậy mà cô ấy lại có thể cảm nhận được sự chạm vào của Tô Gia...... Tống Yến Cho: Chiêu đãi một chút cũng không phải là không được. - Tô Gia đã thức tỉnh. Mơ hồ biết mình là nhân vật trong một cuốn sách, từ khi đính hôn với mặt trời mọc, cô ấy sẽ phải đối mặt với vô số sỉ nhục, và có thể ôm ấp giấc mộng hậu cung suốt đời. Người người khen cô ấy thuần khiết, người người lại lợi dụng sự thiện lương của cô, nhất là người nhà họ Tống, và giờ đây cô ấy sắp đính hôn với tiểu thư nhà Tống, mở ra những khó khăn khổ sở. Cô ấy chuẩn bị rất nhiều phương thức như lưới rách cá chết, cho đến khi Tống Yến Cho cưỡng ép đưa cô ấy ra khỏi vườn hoa. Tô Gia suy nghĩ sâu sắc —— Tống Yến Cho vô não lại tàn tật, còn được sủng ái, tốt hơn là khống chế và lợi dụng. Ai ngờ Tống Yến Cho đột nhiên thay đổi ý định muốn thả cô ấy, thế là cô ấy nắm lấy đoạn cổ chân trắng muốt đó. Cảm giác như ngọc, hơi thở mát lạnh, cô ấy lại nóng bừng lên, toàn thân đột nhiên nóng rực. Cùng Tống Yến Cho trở về không bao lâu, Tô Gia phát hiện cô ấy cực kỳ thèm muốn tin tức tố của Tống Yến Cho —— Bác sĩ nói cô ấy mắc chứng “Si mê tin tức tố”, cô ấy vô cảm với 99.99% alpha tin tức tố trên đời, còn Tống Yến Cho thuộc về 0.01% còn lại. Trừ khi cả đời quyết định một alpha, muốn chữa trị tận gốc chỉ có bị alpha phù hợp tiêu ký, và sau khi đạt đến trình độ nhất định, lại cưỡng ép giải nghiện thoát mẫn. Tô Gia ngửi mùi hương trên áo sơ mi alpha đêm qua, trong cơn thèm muốn lộ ra sự bạc tình bạc nghĩa, cô ấy đương nhiên chọn giải nghiện. - Mượn dư luận công kích, Tô Gia đưa ra hiệp nghị kết hôn. Tống Yến Cho nhìn người phụ nữ mắt đỏ, nhớ lại cảm giác trên đùi, đồng ý. Sau khi cưới, cô ấy phát hiện mỗi lần sau khi Tô Gia thân cận, chân đều khôi phục một chút. Sau khi Tô Gia hiểu rõ tình hình, một ngày nọ, Tống Yến Cho tăng ca ngủ ở công ty. Ban đêm, bị đánh thức, phát hiện Tô Gia ngồi trên xe lăn của cô ấy: “Sao lại tới đây?” Tô Gia nằm bên tai cô ấy: “Tới đấm bóp cho ngươi.” “......” Sau khi quan hệ thân mật, Tống Yến Cho càng sủng ái Tô Gia, chân cũng dần dần khỏe hơn, đồng thời cũng giúp Tô Gia thực hiện ước mơ, trở thành ảnh hậu. Nhìn Tô Gia đứng trên bục lãnh thưởng, Tống Yến Cho cảm thấy sống cùng nhau cũng rất tốt, dù là vợ cô ấy đã sớm ‘hắc hóa’. Cho đến một lần đấu giá kết thúc, cô ấy nâng giá kim cương lên trời đi tìm Tô Gia, lại nghe thấy Tô Gia nói với người khác: “Ta làm sao có thể cả đời mắc kẹt trên người cô ấy?” Tống Yến Cho thu hồi kim cương, rời đi. Tại liên hoan phim lớn nhất trong nước, Tống Yến Cho với tư cách nhà đầu tư được mời tham gia, được sắp xếp đi cùng một nữ minh tinh trên thảm đỏ, đúng lúc đối diện với Tô Gia, thu hút sự chú ý. Tô Gia mặc một bộ váy đỏ bước tới, đáy mắt lộ ra vẻ điên cuồng, mọi người tưởng cô ấy muốn xé xác, ai ngờ một giây sau nước mắt cô ấy tuôn rơi: “Lão bà, ngươi không ở bên ta ngủ không được.” Đám đông: “!!?” Đây là chuyện chúng ta có thể nghe sao? Điên kiều O khóc áp đảo bá tổng mãnh liệt A, uy bức lợi dụ cầu ký hiệu một hai chuyện Nội dung nhãn hiệu: Nghiệp giới tinh anh Hệ thống Xuyên thư Chữa trị Trước tiên cưới sau thích Lùng tìm chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Trình tinh, khương sứ nghi ┃ Vai phụ: Thẩm tinh tuyết, Cố Thanh thu ┃ Cái khác: Đã kết thúc văn 《 Dư ngươi sớm sớm chiều chiều 》《 Mặt trăng đảo 》 có thể làm thịt! Một câu nói giới thiệu vắn tắt: Cố gắng kiếm tiền, tuyệt không làm cặn bã. Lập ý: Xây dựng cuộc sống tốt đẹp
Hệ Thống
Xuyên Không
Xuyên Sách
7
Bệnh Chương 42