1
Tôi gặp Lục Trầm trên con đường thảo nguyên không tên trong bản đồ.
Chiếc SUV thuê bị chặn lại bởi một đàn bò.
Những con bò vàng trắng lốm đốm như hòn đảo di động.
Hợp thành dòng thác sống, chầm chậm trôi qua trước mũi xe.
Tôi tắt máy.
Dù sao cũng là ra đây thư giãn, ngắm cảnh nào chẳng được?
Hạ cửa kính, cầm máy ảnh Canon hướng ống kính về dòng sông sinh mệnh hùng vĩ này.
"Tách", ánh nắng phản chiếu trên lớp lông bò bóng mượt.
"Tách", bụi đất cuộn lên dưới vó ngựa phi nước đại.
Đang tìm điểm lấy nét tiếp theo thì một bóng người lọt vào khung hình.
"Tách", bản năng bấm máy.
Khoảnh khắc ảnh đóng băng, tim tôi như ngừng đ/ập.
Người đàn ông cưỡi ngựa dừng bên kia đàn bò.
Ánh mắt nhìn xuống tôi từ trên cao.
Chú ngựa hồng mã óng mượt, đúng chuẩn giống quý.
Người... càng thuộc hàng "giống tốt".
Anh ta trông khoảng hai mươi bảy, hai tám.
Màu da không đen nhẻm như tưởng tượng mà là màu nâu đồng khỏe khoắn, bóng loáng.
Vai rộng eo thon, chiếc áo phông đen giản dị bó sát cơ ng/ực và bắp tay cuồn cuộn.
Đôi chân dài thon thả bọc trong chiếc quần jeans bạc màu.
Săn chắc đến mức... khiến người ta muốn liếc thêm vài lần.
Người đàn ông nhướng mày, dường như đang suy nghĩ.
Giây sau, anh thúc ngựa tiến về phía xe tôi.
2
Anh cúi người, gõ nhẹ khung cửa kính bằng đ/ốt ngón tay.
"Đừng xuống xe."
Giọng trầm ấm, phát âm chuẩn, thái độ khá lịch sự.
Anh ta hình như giải thích về rủi ro khi xuống xe.
Nhưng tôi chẳng nghe rõ.
Đầu óc tê liệt, chỉ còn khả năng quay chậm khuôn mặt trước mắt.
Trời đất, đẹp trai quá mức.
Lông mày ki/ếm cương nghị, hàng mi dài rậm, sống mũi cao như núi, đôi môi mỏng lạnh lùng...
Và đôi mắt đại bàng kiêu ngạo ẩn chứa sự hoang dại căng tràn nhựa sống.
Đầu óc chỉ còn ba chữ:
Sinh lực.
Chu Đảo phản bội với cô sinh viên mới hai mươi tuổi, trong tin nhắn chia tay qua loa cũng dùng từ này.
"Tri D/ao, em tốt đủ đường, nhưng quá lý trí. Bên cô ấy, dù ồn ào, trẻ con, ngốc nghếch, nhưng có một thứ... sinh lực sống. Anh xin lỗi."
Sợi dây nào đó trong tim bị chạm vào.
Đặt máy ảnh xuống, tôi nhoẻn miệng cười với người trước mặt:
"Xin lỗi anh nhé, hình như em bị lạc đường rồi."
Nghiêng đầu, giọng nũng nịu vô tội:
"Anh bạn trẻ ơi, gần đây có chỗ nào nghỉ chân không ạ?"
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, tôi dừng hai giây.
Trước khi anh kịp mở miệng, tôi bổ sung:
"Ví dụ như... nhà anh?"
3
Người đàn ông trước mặt gi/ật mình.
Anh không trả lời thẳng.
Quay ngựa huýt sáo về phía sau đàn bò.
Xa xa vọng lại vài tiếng đáp.
Mấy bóng người cưỡi ngựa khác xuất hiện.
Toàn là những chú trung niên mặc áo choàng đặc trưng địa phương.
Đúng hình tượng du mục trong tưởng tượng.
Họ thành thục lùa đàn bò.
Dòng thác sống chuyển hướng ngăn nắp, tiến sâu vào triền cỏ bên đường.
Chỉ vài phút, mặt đường đã thông thoáng.
"Đi theo."
Anh ném cho tôi hai chữ.
Chú ngựa hồng mã phóng lên trước.
Xe n/ổ máy, tôi nhìn theo bóng lưng phía trước -
Vai rộng, lưng thẳng, đôi chân dài miên man.
Trên mình tuấn mã hùng dũng vẫn không hề bị lấn át.
Tôi lén so sánh, cảm giác thân hình nhỏ bé của mình trước mặt anh chỉ như món đồ trang sức.
Đi một đoạn, anh lấy tai nghe ra, hình như đang gọi điện.
Tiếng tính toán vang lên trong đầu.
Anh ta đang liên lạc với gia đình để tiếp đón vị khách "lạc đường" này chăng?
Trên thảo nguyên, người ta gọi vợ là gì nhỉ?
4
Tôi tăng tốc bám theo, đi song song.
Nghe động tĩnh, anh quay đầu.
Gió thổi tung mái tóc ngắn, để lộ vầng trán cao nhẵn nhụi.
Chuẩn men lỳ.
"Anh bạn trẻ..."
"Lục Trầm."
Anh ngắt lời, giọng vọng theo gió rành rọt dứt khoát.
Lục Trầm? Không phải cái tên "Baatar" hay "Thiết Mộc Chân" như tưởng tượng?
Nghe cứ như... dân thành phố.
Lục Trầm thấy tôi đờ người, dừng lại, ánh mắt đậu trên mặt tôi:
"Sao thế?"
"Ừm, em tên Hạ Tri D/ao."
Ánh mắt anh chớp nhẹ.
Tôi trấn tĩnh:
"Lục Trầm, anh bao nhiêu tuổi?"
"Ba mươi mốt."
Tim tôi chùng xuống.
Tuổi này trên thảo nguyên, hẳn đã con đàn cháu đống.
"Thế... con anh mấy tuổi rồi?"
Lục Trầm nghe xong, im lặng mấy giây.
Rồi anh bật cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
"Tôi chưa lập gia đình."
Anh dừng lại, hình như thấy chưa đủ, lại bổ sung:
"Độc thân."
5
Xe chạy một hồi, cuối cùng dừng trước một tòa nhà.
Lục Trầm đáp ngựa, đi về phía khu tiểu cảnh bên cổng, quấn dây cương quanh thân cây dương.
Vỗ vỗ cổ ngựa.
Chú ngựa phì một tiếng, ngoan ngoãn gặm cỏ.
Tôi nhìn cánh cửa xoay quen thuộc, há hốc.
Đây chẳng phải khách sạn tôi đang ở sao?
Lục Trầm bước tới cửa kính xe:
"Tới nơi rồi."
Nhìn khuôn mặt nửa cười kia.
Tôi dừng xe, mở cửa:
"Lục Trầm, em đói rồi."
Ngẩng mặt lên nhìn anh:
"Anh đẹp trai, mời em ăn tối nhé?"
Ánh mắt Lục Trầm chùng xuống:
"Được."
Anh đưa tay ra, lòng bàn tay ngửa:
"Chìa khóa xe, tôi lái."
Tôi nhìn bàn tay to lớn, xươ/ng ngón rõ ràng kia.
Một ý nghĩ táo bạo lóe lên.
"Anh ơi... đi ngựa được không?"
Lục Trầm nghe vậy, ánh mắt từ mặt tôi lướt xuống.
Dừng lại ở chiếc váy lanh và dép bệt trên người tôi.
"Cũng được."
Anh bước tới trước ngựa, tháo dây cương, quay lại nhìn tôi.
Tôi đang loay hoay tìm cách trèo lên lưng ngựa cao ngất.
"Đặt chân lên tay tôi."
Giây sau, cánh tay anh bật lực, cả người tôi được nâng lên, ổn định trên yên ngựa.
Lục Trầm trèo lên, khoảnh khắc kéo tôi vào lòng.
Bộ ng/ực như bức tường nóng bỏng.
"Ngồi yên."
6
Ngựa hí vang, bốn vó tung bụi.
Gió rít qua tai, thổi tung tà váy và mái tóc dài.