Tôi bật cười khi nghĩ đến cảnh Lục Trầm cao lớn là thế mà cũng bị người lớn m/ắng đến mức không thốt nên lời.

Nhưng cười được một lúc, một ý nghĩ táo bạo hơn hiện lên trong đầu.

Tôi ngừng cười, tựa vào người anh:

"Vậy em đi chăn bò cùng anh nhé?"

Lục Trầm lần này lại là người sững sờ.

"Hạ Tri D/ao, chăn bò rất buồn chán đấy, phải phơi nắng dầm mưa, điện thoại cũng có thể mất sóng, em chắc chứ?"

"Sóng điện thoại không quan trọng."

Tôi hôn nhẹ lên môi anh:

"Chỉ cần anh có 'tín hiệu'... là đủ rồi."

Có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim Lục Trầm thay đổi.

Một lúc sau, anh đ/è người tôi xuống:

"Được thôi."

17

Tôi tỉnh giấc dưới ánh nắng quá chói chang.

Bên cạnh đã trống trơn.

Vô thức với lấy điện thoại.

【Anh đi thay quần áo, đợi em ở nhà hàng tầng dưới.】

Nhìn hai chữ "Lục Trầm" trên khung chat, nghĩ đến đêm qua đi/ên cuồ/ng, mặt tôi bừng nóng.

Bật dậy đi tắm rửa, thay bộ đồ bình dân nhất trong vali - áo phông trắng, quần jeans, giày thể thao.

Lục Trầm ngồi đợi bên cửa sổ, trước mặt là bữa sáng thịnh soạn.

Anh cũng đã thay đồ, trông rất tươi tỉnh.

Những nhân viên địa phương trong khách sạn dường như đều quen biết anh.

Suốt đường đi, ai nhỏ tuổi hơn anh chút đều nở nụ cười đầy tò mò.

"Chào chị dâu!"

Tôi theo phản xạ muốn giải thích.

Nhưng Lục Trầm lại tỏ ra bình thản.

Thôi cũng được.

Ra khỏi khách sạn, chú ngựa hồng mã đã đợi sẵn.

Tôi định hăm hở chạy đến thì bị Lục Trầm giữ lại.

Anh cúi người xuống:

"Không được. Hôm qua đã đỏ rồi. Lúc anh... vệ sinh cho em đã thấy."

Mặt tôi nóng ran như có thể rán trứng.

Vệ sinh cho em là sao?

Sao tôi chẳng nhớ gì cả!

Giơ tay đ/ấm nhẹ vào người anh:

"Lục Trầm đồ l/ưu m/a/nh!"

Anh bật cười khẽ, đẩy ra một chiếc xe điện tham quan loại dùng trong khu du lịch.

"Ừ, em lái cái này."

18

Một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện trên thảo nguyên:

Người đàn ông cao lớn cưỡi ngựa phi theo sau đàn bò.

Cô gái nhỏ nhắn lái xe điện "hộ tống" anh.

Chăn bò quả thực... buồn chán.

Đàn bò đi đến đâu, chúng tôi theo đến đó.

Phần lớn thời gian, Lục Trầm chỉ ngồi trên lưng ngựa, thỉnh thoảng huýt sáo cảnh cáo những con bò tách đàn.

Cũng chính vì sự buồn chán này, chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều.

Chủ đề xoay quanh tôi là chính.

Lục Trầm hỏi về cuộc sống của tôi ở Nam Thành, lý do tôi chọn công việc này, thậm chí cả phim tôi thích và rau tôi gh/ét.

Những câu hỏi của anh rất tỉ mỉ, như đang cố gắng ghép nên một "Hạ Tri D/ao" hoàn chỉnh.

Về cuộc sống của anh, tôi lại không biết nên hỏi gì.

Không lẽ lại hỏi "anh chăn bao nhiêu con bò" hay "ngựa này một tháng ăn bao nhiêu cỏ".

Thế giới của chúng tôi cách nhau quá xa.

Tôi không thể tìm nổi một câu hỏi tử tế nào để bước vào cuộc sống của anh.

Nhận thức này khiến lòng tôi bỗng dưng bứt rứt.

Có lẽ cảm nhận được sự khác thường của tôi, Lục Trầm ghìm cương, đi chậm lại.

Anh vỗ nhẹ vào cổ ngựa:

"Nó tên Tiểu Phong Tử, giống ngựa Akhal-Teke, là món quà ông nội tặng sinh nhật 12 tuổi của anh. Lúc đó nó vẫn chỉ là chú ngựa con bám đuôi mẹ."

"Nó... đẹp thật."

Tôi thán phục.

Anh cười, vẻ kiêu hãnh như thiếu niên:

"Tất nhiên, nó là bạn thân nhất của anh."

Lục Trầm xuống ngựa, đưa dây cương cho tôi:

"Thử một chút?"

19

"Em..."

"Đừng sợ, nó hiền lắm, không nghịch đâu."

Lục Trầm nắm dây cương, dắt tôi lại gần.

Tôi do dự đưa tay vuốt ve Tiểu Phong Tử.

Anh đứng bên cạnh, kể nhiều chuyện:

"Nó kén ăn, thích nhất là cỏ linh lăng trộn yến mạch, còn cỏ đen mạch thường thì chẳng thèm ngó ngàng."

"Dáng to x/á/c nhưng lại nhát gan, gh/ét nhất bị người khác chạm vào tai, chạm vào là gi/ật mình."

"Vết s/ẹo ở bụng này là do anh để lại hồi nhỏ. Lúc đó mới học cách thả ngựa, chưa thuần thục nên dây thừng quấn vào chân sau khiến nó vấp ngã."

"Mấy năm đó, ông nội không cho anh động vào ngựa, anh đành lừa ông rằng học bài cạnh Tiểu Phong Tử sẽ hiệu quả hơn. Thế là ngày nào anh cũng vừa đọc sách cho ngựa nghe vừa chải lông cho nó. Không biết nó có hiểu không nhưng thành tích học của anh khá ổn..."

Tôi chăm chú lắng nghe.

Mặt trời dần lên cao.

Anh rút từ túi vải bên yên ngựa ra hai gói giấy dầu và một bình nước quân đội.

"Bánh nướng nhân thịt bò, anh nhờ khách sạn làm sáng nay."

Chúng tôi ngồi xuống triền cỏ đầy hoa dại.

Đàn bò gặm cỏ yên lặng không xa.

Trời xanh, mây trắng, cỏ biếc, thời gian như ngưng đọng.

Tôi tựa vào Lục Trầm, cùng anh chia nhau chiếc bánh, uống chung bình nước.

Khung cảnh quê mùa thô kệch.

Nhưng lại lãng mạn khó tả.

Tôi thậm chí có ảo giác rằng chúng tôi không phải là khách qua đường tình cờ gặp gỡ.

Đúng lúc tôi đỏ mặt vì suy nghĩ viển vông đó.

Một chú bê non mới sinh, trên đầu còn phủ lông tơ, không biết từ lúc nào đã tách đàn bò đến gần.

Nó đi đến bên tôi, chớp mắt nhìn một lúc.

Cảm giác ẩm ướt xộc tới.

Toàn thân tôi gi/ật mình, ngứa đến phải kêu lên.

Lục Trầm ôm ch/ặt lấy tôi, nhìn chú bê bị tôi dọa lùi lại mà bật cười.

Ánh nắng dịu dàng, tôi nheo mắt ngắm nụ cười thuần khiết, không phòng bị trên khuôn mặt anh.

Đưa tay lên nhẹ nhàng phác họa đường nét ấy.

Dù là giấc mơ, tôi vẫn muốn đắm chìm thêm chút nữa.

20

Hai người dạo chơi như vậy cả ngày, đến khi hoàng hôn buông mới trở về trang trại nhà Lục Trầm.

Anh dẫn tôi vào một tòa nhà nhỏ.

Một cụ già đang ngồi uống trà bên lò sưởi.

Ông cụ cao lớn như Lục Trầm nhưng g/ầy hơn chút.

Thần thái còn rất minh mẫn.

Nhìn thấy tôi, ông rõ ràng gi/ật mình, ánh mắt dừng lại hồi lâu.

"Trầm Trầm, bạn từ thành phố xuống à?"

Ông nội Lục Trầm nói tiếng phổ thông cũng khá chuẩn.

"Ừ."

Lục Trầm gật đầu, dường như không muốn nói thêm.

Ông nội anh cũng không hỏi tiếp, chỉ lại quan sát tôi.

Biểu cảm trên mặt không được vui lắm.

Nhưng ông vẫn giữ phép lịch sự tiếp đãi.

Mang đến cho tôi trà sữa mặn bốc khói, vỏ sữa nướng thơm phức, thịt bò khô dai giòn...

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Kẻ Đào Tẩu Tiểu Điềm Omega

Chương 13
Tôi xuyên qua vào một câu chuyện ABO, trở thành một nhân vật phụ đáng thương bị ép kết hôn Trong lúc tắm, tôi trượt chân ngã đập đầu đến mức... làm tổn thương não. Quên sạch nhiệm vụ, quên cả hệ thống. Suốt ngày chỉ ôm alpha kết hôn của mình mà cắn cắn gặm gặm. Đến khi phát hiện bụng mình đã đội lên một cục, tôi chợt thấy đám bình luận lướt qua. “Nhân vật phụ này làm cái quái gì thế?!” “Không ác độc nữa rồi à? Không gây chuyện nữa hả?” “Mày dùng nhan sắc mơn mởn như vậy mà dụ đại phản diện thành nô lệ tình yêu sao?” “Ôi nhưng bạch nguyệt quang của phản diện sắp về rồi, số phận vẫn không thay đổi, hắn sẽ chọn bạch nguyệt quang, còn nhân vật phụ và bé con đều phải xuống mộ...” Thì ra Thẩm Tuy Tri chính là đại phản diện?! Tôi liền dẫn theo con bỏ chạy trong đêm. Con tôi và mạng sống, tôi đều phải giữ bằng được.
274
4 Nhân Danh Anh Em Ngoại truyện
5 Đừng bỏ anh Chương 13
11 Hoa Ngục Tù Chương 21

Mới cập nhật

Xem thêm