11
"Anh bạn ơi, anh đang muốn chơi với em phải không?"
Khuôn mặt đầy vẻ "tao không dễ b/ắt n/ạt" của Lục Húc Hoài lần thứ mười chín đi ngang qua phòng người giúp việc, cuối cùng tôi cũng dũng cảm thò đầu ra từ sau cánh cửa.
"T... Tao làm gì có!" Cậu ta vừa phản bác với đôi tai đỏ ửng, vừa giấu sau lưng chiếc máy chơi game lấp lánh, "Chỉ là trò này... phải hai người mới chơi được thôi..."
Máy chơi game! Tôi chưa từng được chạm vào thứ này bao giờ!
Mắt tôi mở to đầy ngạc nhiên, không nhịn được tiến lại gần: "Vậy em chơi cùng anh được không? Làm ơn đi mà!"
"N... Nếu em đã c/ầu x/in như vậy... thì được vậy."
Cậu ta giả vờ miễn cưỡng bĩu môi, nhưng đã sốt sắng kéo tôi ngồi xuống thảm hành lang.
Nhân vật trong màn hình nhảy linh hoạt theo từng nút bấm, tôi lóng ngóng bắt chước thao tác của cậu ta, mũi lấm tấm mồ hôi vì phấn khích.
"Em... trước giờ chưa chơi game bao giờ à?" Cậu ta không nhịn được hỏi.
Tôi lắc đầu, mắt dán ch/ặt vào màn hình: "Mấy thứ này đắt lắm, mẹ em còn phải dành tiền m/ua cặp mới cho em..."
Lục Húc Hoài im lặng vài giây, đột nhiên đẩy máy chơi game về phía tôi: "Vậy em chơi thêm chút nữa đi, anh... cổ tay anh hơi mỏi rồi."
Từ ngày đó trở đi.
Cậu ta thường xuyên nhờ tôi "giúp đỡ" -
"Quỳ Quỳ à, cái sôcôla này dở ẹc, em ăn giùm anh đi."
"Quỳ Quỳ à, cái hình dán này anh thừa một cái, cho em vậy."
"Quỳ Quỳ à, vé công viên thừa một vé, đi chơi chung đi. Dẫu sao... vứt cũng phí."
Về sau thậm chí còn biến tấu thành -
"Quỳ Quỳ à, mẹ anh già lú rồi phải không? Cái áo này rõ ràng là đồ con gái, em... em lấy mà mặc đi!"
Tôi đương nhiên hiểu, tất cả đều là cách cậu ta đối xử tốt với tôi, nên lần nào cũng vui vẻ giúp cậu ta giải quyết, rồi không ngừng khen ngợi.
Dần dà, chúng tôi tự nhiên trở thành bạn thân không rời.
Ngày ngày cùng nhau vui vẻ đến trường về nhà, cùng nhau m/ua đủ thứ ngon, cùng nhau khám phá các "căn cứ bí mật"...
Tiếc thay, giấc mơ đẹp nào cũng chẳng dài lâu.
12
Kể từ khi từ chối xuất ngoại cùng Lục Húc Hoài.
Tôi sớm hôm tối mắt, cậu ta ngày ngủ đêm chơi.
Chúng tôi trở thành hai người xa lạ nhất trong nhà.
Thời gian nhanh chóng trôi đến ngày Lục Húc Hoài xuất ngoại.
Trời chưa sáng, mẹ đã lay tôi dậy khỏi chăn:
[Sắp chia tay rồi, đi tiễn Húc Hoài đi con.]