Lời nói của Hạ Đình khiến nước mắt vừa kìm nén của tôi lập tức trào ra.
Sự cưng chiều không giới hạn như thế này thật sự khiến người ta chìm đắm.
"Đừng khóc nữa." Hạ Đình dùng ngón tay lau đi nước mắt cho tôi, ánh mắt trầm lắng, yết hầu khẽ động: "Bảo bối, em khóc khiến anh muốn 'yêu' em quá!"
Tôi: ?
Nước mắt tôi đột ngột ngừng lại, mắt tròn xoe nhìn anh đầy khó tin.
Làm sao anh có thể nghiêm túc nói ra những lời táo bạo như vậy chứ?!
Câu này qua được kiểm duyệt sao?!
Thấy tôi sững sờ kinh ngạc, Hạ Đình cười khẽ vui vẻ rồi dỗ dành: "Thôi không gi/ận nữa, thu xếp đồ đạc đi, chúng ta về nước."
"Vậy đợi em chút, em đi chào tạm biệt George đã." Tôi gi/ật lấy khăn giấy từ tay Hạ Đình tự lau nước mắt, vừa hít hà vừa định sang phòng bên cạnh tìm George.
Nghe vậy, Hạ Đình lập tức cảnh giác: "Anh đi cùng em!"
Tôi nhìn bộ vest c/ắt may chỉn chu, cử chỉ toát lên vẻ lạnh lùng kìm nén của Hạ Đình, do dự: "Thôi đi, cậu ấy thích đúng thể loại của anh mà."
Hạ Đình: ?
17
Ngày chúng tôi tổ chức hôn lễ, Hạ Đình vui như vừa thắng trận, bất kỳ ai đến chúc rư/ợu nói câu "Trăm năm hạnh phúc, vĩnh viễn bên nhau" là anh không do dự nâng ly uống cạn.
Kết quả khi tiệc cưới kết thúc, anh say mềm người.
"Chị dâu, bọn em về trước đây." Mấy người bạn thời niên thiếu của Hạ Đình đưa anh về phòng rồi lịch sự chào tôi.
"Vâng, hôm nay làm phiền mọi người rồi, cảm ơn nhé." Tôi cũng cúi đầu đáp lễ.
Vừa tiễn họ đi, tôi phát hiện có người để quên điện thoại.
Không nghĩ nhiều, tôi mở cửa định trả lại.
Nhưng vừa mở cửa, tôi nghe thấy tiếng trò chuyện của họ:
"Cuối cùng thì anh Đình cũng đợi được ngày này."
"Đúng vậy! Lần đó hai năm trước thật sự đ/áng s/ợ, anh ấy uống cả lọ th/uốc, suýt nữa thì không c/ứu được."
"Giờ tôi vẫn nhớ như in việc đầu tiên anh Đình làm sau khi tỉnh dậy là bảo chúng tôi tìm bác sĩ tâm lý. Anh ấy nói phải sống để đợi Thời Dương trở về, nghĩ lại vẫn thấy xót xa."
"Gặp phải người mẹ như thế, anh Đình thật sự khổ tâm. May mà giờ mọi chuyện đã ổn cả."
"Này, thang máy tới rồi..."
Giọng nói của họ dần khuất sau góc hành lang.
Tôi tựa vào cửa phòng, lấy tay bịt ch/ặt miệng để không bật khóc thành tiếng.
Hóa ra Hạ Đình... từng bị trầm cảm.
Chợt nhớ lại cảnh anh dùng d/ao rạ/ch cổ tay trong phòng làm việc, tim tôi như vỡ vụn.
Đó nào phải là việc bác sĩ bảo xả m/áu định kỳ! Đó là lúc cơn trầm cảm của anh ập đến, anh đang tự làm hại bản thân!
Nhận ra sự thật, trái tim tôi đ/au như c/ắt.
"Sao lại khóc ở đây? Có chỗ nào không ổn sao?" Hạ Đình say đến mước đi không vững bước ra từ phòng, thấy tôi khóc lập tức tỉnh hẳn rư/ợu. Anh loạng choạng tiến lại gần, lo lắng đặt tay lên trán tôi.
"Không sao." Tôi lắc đầu lau nước mắt, nắm lấy bàn tay anh đang đặt trên trán mình, rồi kéo ống tay áo lên để lộ những vết s/ẹo chằng chịt.
"Đừng nhìn." Hạ Đình theo phản xạ rút tay lại định kéo ống tay xuống.
Nhưng tôi không buông.
Tôi cúi xuống hôn lên những vết s/ẹo ấy, nước mắt rơi lã chã trên từng vết thương cũ.
"Từ nay về sau, đừng làm hại bản thân nữa, có khó khăn gì chúng ta cùng nhau đối mặt." Tôi dồn hết sức lực để giọng nói được bình tĩnh và rõ ràng: "Hạ Đình, em yêu anh, yêu rất rất nhiều."
Nghe những lời này, mắt Hạ Đình đỏ hoe. Anh ôm ch/ặt tôi vào lòng, siết mạnh vòng tay như muốn nhập tôi vào xươ/ng cốt. Anh gật đầu mạnh mẽ đáp ứng, nghẹn ngào: "Vợ yêu, cảm ơn em đã yêu anh, cảm ơn em đến thế giới của anh để c/ứu rỗi anh."
Hết.