"Chú dì ơi, chúng ta đi ăn cơm đi, cháu đói rồi."
Trường học có sáu nhà ăn, chúng tôi chọn nhà ăn số hai gần ký túc xá nữ nhất.
Ôn Cảnh Khiêm im lặng suốt cả đoạn đường.
Tôi lén lút bước chậm lại, kéo nhẹ vạt áo anh.
"Đừng gi/ận nữa, em đã nói với người ta là em có người thích rồi mà."
Ôn Cảnh Khiêm liếc nhìn tôi, giọng điệu lạnh lùng:
"Không sao đâu, em không cần phải nghĩ cho anh. Em thích ai là quyền tự do của em."
Tôi: "..."
Thấy chưa, đúng là đồ hẹp hòi.
Tôi đang nói chuyện tử tế mà anh ta lại cà khịa như thế.
Tôi tức gi/ận véo anh một cái:
"Anh mà còn thế này em không thèm nói chuyện nữa đâu."
Ôn Cảnh Khiêm lập tức mềm mỏng:
"Anh xin lỗi, đừng bơ em mà."
Tôi khịt mũi, quay mặt đi chỗ khác.
Anh tiến lại gần, nắm tay tôi thì thầm dỗ dành:
"Chủ nhân, chó con chỉ gh/en tí thôi mà, đừng bỏ rơi chó con."
Tôi: "!"
Trời ơi, giữa chốn đông người mà dám nói lời này sao?
Im ngay đi, đừng để người khác nghe thấy!
[Không ngờ Ôn Cảnh Khiêm trông lạnh lùng vậy mà lời nói lại khiến người ta ngứa ngáy thế này.]
[Chó con ngây thơ mà nồng nhiệt quá, tôi hiểu mà.]
[Tiểu Muội Bảo ơi em nhận anh ta đi, tụi chị thực sự muốn xem hai đứa nấu nướng, lúc đó vẫn gọi chủ nhân chủ nhân thì đã lắm.]
Thôi được, còn cả bình luận nữa.
Bị lộ hết rồi, x/ấu hổ quá đi.
23
Bố mẹ Ôn Cảnh Khiêm còn bận việc nên sau bữa trưa đã về trước.
Ôn Cảnh Khiêm dắt tôi đi dạo quanh trường, rồi còn đãi tôi một bữa thịnh soạn.
Trời chạng vạng tối, chúng tôi mới quay về trường.
Sau ký túc xá nữ có con hẻm nhỏ, cây cối um tùm, hai bên đường toàn các cặp đôi hẹn hò.
Tôi hơi ngại ngùng, kéo Ôn Cảnh Khiêm vào chỗ vắng người.
Rẽ qua một góc cua, cây cối càng rậm rạp hơn, khó nhìn rõ người xung quanh.
Tôi ngẩng đầu nhìn ánh đèn đường bị lá cây che khuất.
Khi cúi xuống thì eo đã bị ai đó ôm ch/ặt.
Giọng Ôn Cảnh Khiêm khàn khàn, phảng phất chút gh/en t/uông khó nhận ra:
"Em nói với người ta người em thích là ai?
Là anh, hay còn ai khác?"
Tôi quay lại nhìn anh, cảm thấy thật vô lý:
"Với tần suất anh chạy qua nhà em suốt hè này, dù em muốn tìm người khác cũng không có thời gian."
Anh canh chừng tôi như chó canh xươ/ng, làm sao tôi có thời gian tiếp xúc bạn trai khác?
Ôn Cảnh Khiêm thở phào nhẹ nhõm, ôm tôi ch/ặt hơn, giọng yếu ớt:
"Đừng thích người khác, chỉ thích mình anh thôi được không?"
Vốn dĩ tôi cũng định ngỏ lời với anh, thấy anh đề cập trước nên tôi gật đầu theo:
"Ôn Cảnh Khiêm, anh có muốn làm người yêu em không?"
24
Ôn Cảnh Khiêm nín thở.
Nhưng chưa kịp anh trả lời, tiểu Cảnh Khiêm đã phản ứng thay anh.
Tôi nhăn mặt:
"Nó bất lịch sự, em không làm người yêu anh nữa."
Còn luật pháp không nữa?
Yêu đương không phải từ từ sao?
Suốt ngày chào hỏi tôi thế này là ý gì? Muốn tiến thẳng một bước sao?
Không đời nào!
Ôn Cảnh Khiêm xoay người tôi lại, vội vàng nói:
"Anh xin lỗi, anh không cố ý, nó có suy nghĩ riêng của nó, anh không kiểm soát được."
"Em vừa nói đồng ý làm người yêu rồi mà, không được nuốt lời."
Tôi quay mặt đi chỗ khác:
"Cái này mà không kiểm soát được thì em không yêu người thiếu tự chủ đâu."
Ôn Cảnh Khiêm sốt sắng hôn lên má tôi:
"Đừng gi/ận nữa, em yêu,
"Anh thật sự biết lỗi rồi, sau này anh nhất định sẽ kiềm chế nó. Nếu em vẫn gi/ận, em đ/á/nh nó một trận cũng được."
[Đánh kiểu nào? Kể chi tiết xem nào.]
[Đánh nó chẳng phải là thưởng cho anh sao? Nam chính mưu mô!]
[Tiểu Muội Bảo đừng đồng ý vội, câu dẫn anh ta thêm thời gian nữa, để anh ta sốt ruột ch*t đi.]
Liếc nhìn bình luận rồi nhìn Ôn Cảnh Khiêm đang sốt ruột, tôi quyết định im lặng.
Ôn Cảnh Khiêm đột nhiên cúi người, ch/ôn mặt vào cổ tôi, giọng run run pha chút nũng nịu:
"Anh xin em, Chi Mộng, đừng trêu anh nữa, anh chịu không nổi đâu."
Tôi: "..."
Thôi được, tôi thừa nhận chiêu dụ của anh hiệu quả thật.
Tôi cũng chịu không nổi nữa rồi.
Trông chính trực thế kia mà hành động lại bốc lửa thế này.
Ôi trời ơi.
Tôi đưa tay nâng mặt Ôn Cảnh Khiêm lên, hôn nhẹ vào khóe môi anh.
"Cấm nũng nịu, em đồng ý rồi."
Đôi mắt phượng của Ôn Cảnh Khiêm lập tức sáng rực, anh ôm mặt tôi hôn liền mấy cái.
"Yêu em, em yêu."
Ôi, vẫn còn hơi chưa quen.
Hai tháng trước, chúng tôi còn là đối thủ không đội trời chung.
Hai tháng sau, tôi không những đồng ý làm người yêu mà còn hôn anh trong lùm cây.
Ôi, ngượng ch*t đi được.
[Happy ending rồi nhỉ, bao giờ mới được xem cảnh nấu nướng đây?]
[Đừng có câu dẫn nữa! Đi mà nấu cho thật đẫm vào, nấu thật lực lên!]
[Tiểu Muội Bảo mới trưởng thành không lâu, chuyện đó có hơi sớm không?]
[Nghe cậu nói thế, cũng có lý... Nhưng tớ thực sự rất muốn xem mà.]
[Vậy tua nhanh đến ba năm sau xem?]
[Được.]
[Trời, ba năm sau bốc thế này? Vừa mở màn đã hôn nhau không rời?]
[Ơ? Sao màn hình đen thui rồi?]
[Gì thế này? Không cho xem à? Che mất rồi?]
[Hệ thống bình luận hư quá, trả lại cảnh nấu nướng 108 thức cho tụi tôi!]
- Hết -