Trấn Bắc hầu khẽ cười lạnh, quay sang nhìn Thái tử:
- Vậy thần xin thỉnh giáo điện hạ. Nếu điện hạ cho rằng Tĩnh Vương phi mưu lược thâm sâu như vậy, thì phòng ngự nơi Đông cung của ngài quả thật quá sơ hở. Một nữ tử yếu đuối còn có thể ra vào tự nhiên, nếu là ám sát, chẳng phải dễ như trở bàn tay đoạt lấy thủ cấp của ngài sao?
Thái tử bị một câu chặn họng, mặt đỏ bừng tức gi/ận không thốt nên lời. Lời Trấn Bắc hầu thoạt nghe là biện hộ cho ta, kỳ thực đang vây khốn Thái tử. Nếu hắn nói ta có thể dễ dàng phóng hỏa, tức thừa nhận Đông cung phòng thủ bất lực. Còn nói ta không làm được, vụ phóng hỏa đương nhiên vô can với ta. Thế nào cũng là hắn thất lý.
Hoàng thượng ngự trị thiên hạ đã lâu, tự nhiên thấu hiểu ẩn ý. Sắc mặt ngài hơi dịu lại, nhưng vẫn đầy uy nghi:
- Trấn Bắc hầu nói có lý. Việc này quả thực nhiều điểm khả nghi. Nhưng Đông cung hỏa hoạn là sự thực, ngọc bội của Tĩnh Vương phi xuất hiện nơi hỏa trường cũng là sự thực.
Ánh mắt đế vương quét qua chúng tôi, dừng lại trên Tiêu Triết:
- Tiêu Triết, trẫm cho ngươi ba ngày. Trong ba ngày nếu tra ra chân tướng, minh oan cho vương phi, trẫm sẽ không truy c/ứu. Nếu không...
Lời đe dọa không cần nói rõ.
- Nhi thần tuân chỉ.
Tiêu Triết cung kính tiếp chỉ, giọng điềm nhiên không chút rối lo/ạn.
Dạ yến tất niên đáng lẽ vui vẻ, kết thúc trong chia rẽ.
***
Trên xe về phủ, không khí ngột ngạt đến nghẹt thở. Tôi cúi đầu không dám ngẩng nhìn Tiêu Triết.
- Xin lỗi...
Cuối cùng tôi cũng lên tiếng thì thào:
- Đều tại thiếp... liên lụy đến lang quân.
Nếu không có tôi, hắn đã không bị Thái tử liên tục chèn ép. Nếu không có tôi, hắn đâu phải đứng trước phụ hoàng lập quân lệnh trạng? Ba ngày ngắn ngủi, giữa kinh thành mênh mông, làm sao tra ra đầu mối vụ án phóng hỏa khéo léo này?
- Nói gì vậy.
Bàn tay ấm áp của hắn phủ lên mu bàn tay tôi, từ từ mở những ngón tay lạnh giá, khớp vào từng kẽ tay:
- Không phải lỗi của nàng.
Ánh mắt hắn kiên định:
- Từ khi quyết định phản kích, ta đã dự liệu có ngày này. Hắn nhắm vào ta, nàng chỉ là... mắt xích yếu nhất hắn chọn.
Lời nói khiến lòng tôi nhẹ bớt, nhưng lo âu chẳng giảm:
- Vậy giờ phải làm sao? Ngọc bội mất lúc nào, thiếp hoàn toàn không hay...
- Đừng sốt ruột.
Hắn vỗ tay an ủi:
- Xe đến núi ắt có đường. Hắn đã hành động, tất để lại dấu vết.
Về phủ, hắn lập tức triệu Phong và Lâm đến:
- Điều tra tất cả cung nhân tiếp xúc với vương phi trong cung yến. Nhất là những kẻ dâng đồ ăn, rót rư/ợu, không được bỏ sót tên nào.
Hai người vâng lệnh biến mất trong đêm. Tôi ép mình bình tĩnh, cố nhớ lại từng chi tiết trong yến hội.
- Xuân Đào.
Tôi gọi thị nữ thân tín:
- Ngươi nhớ kỹ lại, từ khi vào cung đến lúc ra về, bên người ta có chuyện gì khác thường?
Xuân Đào nhíu mày, chợt vỗ đùi:
- Nương nương! Tỉnh tỉnh nhớ ra rồi! Lúc nương nương chuẩn bị đàn, có một cung nữ nhỏ thay trà, lỡ làm đổ nước lên vạt váy. Nó quỳ xuống lau chùi liên tục, tay còn vô tình chạm vào thắt lưng nương nương lúc sửa lại ngọc bội.
- Cung nữ?
Tôi gi/ật mình. Tiêu Triết và tôi nhìn nhau, đều thấy đáp án trong mắt đối phương. Chính là nàng ta! Thừa lúc lau váy, tr/ộm mất ngọc bội!
- Nhưng cung nữ đông đúc, tìm đâu ra?
- Khó gì.
Khóe miệng Tiêu Triết nhếch lên:
- Là người của Thái tử, tất ẩn trong Đông cung. Tr/ộm ngọc bội xong, giờ hẳn đang chờ thưởng.
- Ý chàng là...
- Ta sẽ đột nhập Đông cung, bắt người.
***
Đêm đó, Tiêu Triết một mình mặc y phục đen lặn vào Đông cung. Hắn dặn tôi đợi ở phủ. Tôi quỳ trước Phật đường thắp hương cầu nguyện suốt đêm.
Tảng sáng, bóng hắn phi thân qua tường trở về, tay dắt theo một cung nữ bị trói gô. Đúng người Xuân Đào miêu tả!
- Tiêu Triết!
Tôi mừng rơi nước mắt lao tới. Hắn ném người xuống đất, nở nụ cười mệt mỏi nhưng rạng rỡ.
Hắn thực sự làm được! Một mình xông vào Đông cung nghiêm ngặt, bắt sống kẻ chủ mưu.
Cung nữ bị lấy khăn bịt miệng, thấy chúng tôi liền lạy như tế sao:
- Vương gia xá tội! Vương phi nương nương xá mạng!