Trong căn bếp rộng lớn, anh đứng ở một góc, tôi đứng chéo đối diện. Không hiểu sao, có chút gượng gạo.
'Anh đỡ hơn chưa?'
'Tối qua em đã nói gì?'
Hai câu hỏi chồng lên nhau.
Chúng tôi đều đứng hình.
Một lúc lâu sau.
Tôi cười gượng, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
'Em chẳng nói gì cả.'
'Em uống rư/ợu khá ngoan đấy.'
Ít nhất...
Chỉ hôn chút thôi.
Còn hơn cả em.
19
Trong cuộc gọi chưa ngắt, cô trợ lý nhỏ từng chứng kiến một phần tối qua hốt hoảng hỏi:
'Chị Hứa, tình hình thế nào rồi?'
'Tại sao chị nói tối qua không có gì xảy ra?'
'Rõ ràng là...'
Tôi bước ra khỏi bếp, lên lầu, ngắt lời cô ấy:
'Tiểu Ngữ, em thấy chị là người thế nào?'
Cô trợ lý ngớ người, trả lời:
'Cũng được ạ.'
'Nói thật đi.'
'Hơi háo danh,' cô ấy ngập ngừng, thêm vào: 'Còn hơi đỏm dỏ nữa.'
Chà.
Cô nhóc này thẳng tính thật.
'Hồi nhỏ chị hay bị người ta coi thường, nên quen giả tạo rồi.'
'Chị biết thích hàng hiệu là không tốt, nhưng từ khi đeo túi xách đắt tiền, mặc đồ hiệu, chín mươi phần trăm mọi người đối xử tốt hơn với chị.'
'Chị thích cuộc sống như vậy.'
Tôi thành thật:
'Dù biết điều đó không đúng.'
Chúng ta từ nhỏ được dạy.
Phải sống thực tế, giản dị.
Nhưng không thể phủ nhận, chính những thứ hào nhoáng bề ngoài ấy.
Lại mang đến thành công theo cách thế tục.
Chỉ khi thành công, ta mới có tự do.
'Trước đây chị không thấy cuộc sống này có gì không tốt, chị từ ngôi làng nhỏ bước ra.'
'Đến giờ làm diễn viên nhỏ không mấy nổi tiếng, được uống Starbucks, mặc đồ haute couture, đeo túi hiệu, chị thấy ổn rồi.'
'Nhưng, Cố Thừa khác.'
Những thứ chị cố khoe khoang.
Anh ấy sinh ra đã có.
Nếu một ngày thực sự đứng bên anh.
Chị mong...
'Mình có nội lực riêng, có sự nghiệp riêng, không chỉ là vẻ bề ngoài.'
Cậu ấm danh giá tốt nghiệp đại học top đầu.
Chị không muốn đứng bên anh chỉ vì tình yêu.
Chị muốn sánh vai.
Không chỉ là khoe khoang vật chất.
Cô trợ lí nghe mà hoa cả mắt:
'Vậy tối qua chị...'
Tôi kẹp điện thoại vào vai, đáp qua quýt:
'Anh ấy say thôi.'
'Với kẻ s/ay rư/ợu, làm gì chả được.'
'Dù sao... anh ấy cũng là chồng em.'
Hôn hít chút.
Không hôn thì phí.
Vừa dứt lời, lau tay xong, tôi quay lại, chạm mặt người đàn ông đứng ở cửa.
'Anh nghe thấy gì rồi?'
'Anh chẳng nghe thấy gì cả.'
Lại hai câu chồng nhau.
Chỉ có điều.
Giọng tôi hơi hoảng lo/ạn.
Còn anh thì đầy vẻ hài hước.
Cố Thừa bước qua tôi vào nhà tắm, như chưa từng có chuyện gì.
Tôi thở phào, quay xuống lầu.
Không để ý thấy.
Vai người đàn ông rung lên như sàng gạo.
Ánh nắng chiếu vào phòng ngủ, soi rõ màn hình điện thoại sáng bừng của Cố Thừa.
Trong nhóm chat [Cách khiến chị dâu yêu sếp]
'Sếp' nhắn một dòng: 'Hình như, đại khái... vợ tôi có vẻ thích tôi.'
Bởi cô ấy nói –
Không hôn thì phí.
20
Dạo này Cố Thừa có chút kỳ quặc.
Ngày nào cũng say.
Ngày nào cũng say.
Say xong lại lôi tôi nói nhảm.
Hôn hít tùm lum.
Ở trường quay, tôi dồn sức quay phim.
Cuối cùng tranh thủ lúc nghỉ, trợ lý nhỏ phàn nàn về Cố Thừa:
'Chị ơi, anh ấy có phải uống hỏng n/ão không?'
'Nghiện rư/ợu rồi à?'
Cô trợ lý đưa ly nước với vẻ bí ẩn:
'Chị à, có khi phim này chị đoạt giải, anh ấy sẽ ngừng uống rư/ợu đó.'
Tôi cắn ống hút, thắc mắc:
'Tại sao?'
Trợ lý: 'Ừm... chị đoạt giải rồi tính sau.'
Nhưng thật sự.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu nghiêm túc với sự nghiệp.
Trước nay quen sống qua ngày hời hợt.
Giờ mới thấy mình thực sự yêu diễn xuất.
Với mục tiêu đoạt giải, tôi như được tiếp thêm sinh lực.
Cắm đầu ở trường quay mấy tháng, mặc kệ Cố Thừa say xỉn.
Cuối cùng.
Ngày đóng máy, clip hậu trường của tôi được đăng tải.
Hàng loạt bình luận không chỉ bàn tán phiếm.
Mà còn –
'Tôi không nhầm chứ, đây là Hứa Chi.'
'Diễn xuất khá lắm, muốn xem quá.'
'Diễn thật có lực, khán giả vãn bị hút rồi.'
Gần ngày phát sóng.
Lượt đăng ký xem phá kỷ lục nền tảng.
Một thời gian sau.
Phim lên sóng, tôi thật sự đoạt giải.
Đêm lên sân khấu nhận giải rực rỡ, tôi vẫn không quên khoe chồng qua tài khoản phụ.
[Hôm nay bận lắm, nhưng ông xã là nhà tổ chức, sắp xếp cho em phòng nghỉ riêng nè.]
Tôi vẫn là tôi.
Vẫn thích khoe khoang.
Chẳng hề thay đổi.
Chỉ là, lần này khi Cố Thừa bước về phía tôi trên sân khấu.
Tôi không né tránh.
Cũng không nói nhảm.
Nắm tay anh, giả vờ không thấy đôi mắt anh đỏ hoe.
Trước truyền thông, tôi chân thành:
'Chúng tôi rất hạnh phúc.'
'Rất yêu nhau.'
Đúng vậy.
Cố Thừa, em cũng rất thích anh.
Con người thật sau lớp vỏ hào nhoáng ấy.
21
Lễ trao giải kết thúc, trên sân thượng.
Cố Thừa ôm tôi từ phía sau, giọng nói ngập tràn yêu thương theo làn gió hè:
'Cuối cùng cũng đón nhận tình cảm của anh rồi à?'
Tôi quay lại nhìn thẳng mắt anh:
Dưới bầu trời đầy sao, ánh mắt người yêu còn lấp lánh hơn cả dải ngân hà.
'Phải nói là, em đã có đủ dũng khí đối mặt với tình cảm của anh.'
Hứa Chi thích hào nhoáng.
Thích nổi bật.
Nhưng cũng có lòng tự trọng.
Em muốn khi đứng bên anh.
Là phiên bản tốt nhất của em.
Anh cười, đầy cưng chiều và bất lực:
'Em biết không, anh luôn thích em.'
Dù là em năm 12 tuổi.
15 tuổi.
Hay hiện tại.
'Em biết.' Tôi gật đầu.
'Em cũng thích anh.'
Chẳng biết từ khi nào.
Nhưng thực sự rất thích.
Ánh mắt chạm nhau, Cố Thừa nâng mặt tôi, khẽ hôn xuống.
'Anh yêu em, vợ yêu.'
22
Dưới bầu trời sao, hai bóng hình hòa làm một.
Những tiếng thì thầm văng vẳng.
'Thế ra anh thích em từ sớm thế?'
'Không thì anh rảnh lắm m/ua đồ cho em à!'
'Anh đúng là kỳ quặc, tự anh tặng sôcôla, ở nước ngoài không có ăn à.'
'Ừm... muốn ăn loại em tặng.'
'Còn một vấn đề nữa.'
'Gì nào?'
'Em thật sự có thể trừ tà không?'
Giọng nam im lặng hồi lâu, từ từ đáp:
'Ông nội... không bệ/nh.'
Giọng nữ kinh ngạc: 'Nhưng ông nằm liệt một năm mà?'
'Anh nói, nằm một năm thì cháu dâu sẽ về.'
'... Anh quá đáng thật. Thế ông thầy bói...?'
'Thuê hai triệu đồng.'
'Thảo nào, em bảo sao lỗi lớn thế mà không sửa.'
Câu chuyện dài vô tận.
Bởi họ đang yêu nhau.