Cảm giác như bị Cố Thần lừa rồi.

Không chắc lắm, để xem lại đã.

Cố Thần tự nhiên như thể anh mới là chủ nhân căn phòng này.

Đầu tiên pha cho tôi ly sữa nóng Tūx.

Sau đó điều chỉnh nhiệt độ nước tắm vừa phải cho tôi.

Cuối cùng xếp dưỡng da của tôi từ cao đến thấp ngay ngắn.

Tôi liếc nhìn tin nhắn từ bạn thân hiện lên màn hình điện thoại.

"Đến chưa?"

Cố Thần bước từ bàn trang điểm lại gần.

Giả vờ không để ý hỏi khẽ:

"Muộn thế này mà vẫn có người nhắn tin cho em à?"

Không hiểu sao.

Tôi nghe thấy sự bực dọc rõ mồn một trong giọng anh.

Bình luận lại hiện ra trước mắt:

【Muốn nổi đi/ên nhưng Cố Thần không dám, vừa mới được gần gũi vợ yêu.】

【Nghĩ tới cảnh nữ chính chuồn đi bar lại tình cờ gặp kình địch thầm thương tr/ộm nhớ là đối thủ từ thuở nhỏ, Cố tiểu cẩu tức tốc phóng xe tới bắt người.】

【Rồi nữ chính bị lôi về làm chuyện ấy.】

【Nước mắt đàn ông đúng là chất xúc tác truyện tình, mau đẩy nhanh kịch bản đi, tôi muốn xem Cố Thần khóc lóc, muốn xem anh ta cưỡng ép nữ chính!】

Ái chà.

Đối thủ thầm thích tôi.

Đúng là chuyện m/a q/uỷ.

Thằng đó giờ đang du học tận nước Anh cơ mà.

Từ nhỏ đ/á/nh nhau với tôi tới lớn, nói là thầm thương thì bằng thầm sát còn hợp lý hơn.

Mấy bình luận này không thể tin hết được.

Chẳng hạn như chuyện Cố Thần thầm thích tôi thì còn có thể tin.

Còn lại bỏ qua hết.

Tôi mãn nguyện tưởng tượng.

Hoàn toàn không nhận ra sắc mặt Cố Thần càng lúc càng đen.

"Người ta nhắn tin mà em vui thế à?"

"Mặt cười toe toét đến tận trời xanh rồi kìa."

Tôi bừng tỉnh.

Phát hiện không khí xung quanh đang đặc quánh.

Tính khí thất thường thật.

Mới lúc nãy còn thả thính vợ yêu đủ điều.

Hóa ra chỉ là thẻ trải nghiệm làm chồng một giờ.

"Ngày nào bọn em cũng nhắn tin mà."

"Chuyện gì cũng tâm sự được, sao mà không vui chứ?"

Vừa dứt lời, Cố Thần quay người đi thẳng vào phòng tắm.

"Giỏi lắm."

"Thế em đi sống với người ta đi."

"Đừng cần anh nữa."

04

Không phải.

Anh bảo sẽ điều chỉnh nước tắm cho tôi mà.

Đúng là gã đàn ông khó hiểu.

Trò chuyện với bạn thân chẳng phải chuyện vui nhất trên đời sao?

Cái này mà cũng bị nghi ngờ.

Còn định đóng gói tôi gửi sang cho bạn thân sống đời hai người.

Tôi lấy điện thoại tranh thủ nhắn lại cho bạn:

"Đợi tôi một tiếng nữa."

"Tối nay Cố Thần ngủ phòng tôi."

"Tạm thời chưa thoát được."

"À này."

"Tôi còn hôn cưỡng ép nó nữa."

Cô ấy trả lời bằng sáu dấu chấm.

"……"

"Mơ ngủ à cô bạn?"

"Ý cậu là cậu đã cưỡng ép 'đóa hoa trên đỉnh núi' đó??"

Tôi yên tâm tắt màn hình.

Không thấy tin nhắn tiếp theo của cô ấy:

"Đáng lẽ tối nay chỉ có hai đứa mình vừa uống vừa tám."

"Nhưng đối thủ của cậu về nước đột xuất, nhóm họ tụ tập chờ cậu đó."

"Mau tới kể chi tiết cho tụi tôi nghe đi."

"Tôi muốn nghe bản đầy kịch tính cơ!"

Nửa tiếng sau.

Tôi đợi đến mức gần ngủ gật.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng chảy.

Tiếng dép lê trên sàn gỗ đ/á/nh thức tôi dậy.

Cảm nhận bóng dáng Cố Thần tiến về phía mình.

Chiếc giường bên cạnh hơi xịch xuống.

Cố Thần chỉnh lại tư thế ngủ bá đạo của tôi, đắp chăn cẩn thận.

Tôi cảm nhận anh ngồi bên giường khá lâu.

Bất chợt một cái chạm ấm áp hôn lên trán tôi.

Trong bóng tối, tôi nghe giọng anh thì thào:

"Đừng theo người ta được không?"

Tôi muốn ngồi dậy hỏi:

Chẳng lẽ bạn thân và chồng không thể cùng tồn tại sao?

Tôi sẽ kiên trì chế độ một vợ một chồng.

"Vốn anh đã đẩy hắn ra nước ngoài rồi."

"Nhưng nghe tin đồn em với anh bất hòa, hắn liền bỏ hết mọi thứ vì em mà về nước."

"Lần này em sẽ chọn hắn, hay là anh?"

Tôi càng nghe càng thấy kỳ lạ.

Cái này hình như không khớp với bạn thân tôi.

Nghe cứ như đang nói về đối thủ từ nhỏ bị gia đình đưa đi du học.

Chẳng lẽ 'anh ta' của Cố Thần và 'cô ấy' của tôi khác bộ thủ?

"Trên đời chỉ có em và đứa bạn ngốc của em là không nhận ra."

"Thẩm Chiêu thích em."

Thẩm Chiêu.

Chính là đối thủ thanh mai trúc mã của tôi.

05

Trong bóng tối yên lặng hồi lâu.

Cuối cùng Cố Thần cũng đứng dậy về chỗ ngủ của anh.

Khi nghe thấy hơi thở đều đều của Cố Thần.

Tôi mở mắt.

Từ từ tiêu hóa những lời anh vừa nói.

Đúng như bình luận đã nói.

Tức là lát nữa tới bar sẽ gặp Thẩm Chiêu.

Rồi theo lời bình luận.

Cố Thần sẽ tới bar bắt tôi về.

Trong lòng tính toán kỹ.

Tôi nhẹ nhàng ngồi dậy.

Thấy Cố Thần không có động tĩnh gì.

Đứng lên lấy tr/ộm áo khoác trong tủ rồi lẻn ra khỏi phòng.

Khi lái siêu xe của Cố Thần tới quán bar quen thuộc.

Đã gần 12 giờ đêm.

Khi đẩy cửa phòng VIP theo số bạn thân gửi.

Âm nhạc bên trong dội như sấm.

Tôi đẩy cửa bước vào.

Người đàn ông ngồi đối diện cửa tựa lưng vào sofa, tay lơ đễnh lắc ly rư/ợu.

Ánh đèn mờ ảo xuyên qua lớp rư/ợu chiếu những tia sáng vụn lên sống mũi anh ta.

"Thẩm Chiêu."

Không hiểu sao.

Lần đầu gặp lại không thấy không khí đấu khẩu căng thẳng.

Thẩm Chiêu thấy tôi, khóe miệng nhếch lên, vẻ lãnh đạm trong mắt thu lại.

"Lâm Thời Nguyệt, giờ em khó hẹn thật đấy."

Bạn thân tôi bên cạnh bĩu môi:

"Người ta có chồng rồi, có ông xã rồi."

"Sao so được với thân đ/ộc thân như anh."

Có thể thấy rõ Thẩm Chiêu nhíu mày.

Tay cầm ly rư/ợu siết ch/ặt.

"Ông chồng hữu danh vô thực đó có khác gì không có chồng."

Bạn bè xung quanh vội bảo bạn thân tôi im miệng.

"Anh Thẩm đùa thôi mà, Nguyệt Nguyệt mau vào ngồi đi."

Tôi không phản bác.

Tôi tới đây để x/á/c nhận một chuyện.

Tôi ngồi xuống cạnh bạn thân.

"Rốt cuộc giữa em và Cố Thần thế nào?"

Cô ấy liếc tôi với vẻ khó hiểu.

Tôi ra ngoài vội nên chỉ khoác áo dài, bên trong mặc đồ ngủ mỏng manh.

"Sao mặc thế này, lạnh thì sao?"

"Chiến trường kịch liệt thế à?"

"Cố Thần giữ được lâu không?"

Tôi vội bịt miệng cô ấy.

Nhưng giọng cô ấy thực sự quá to.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Tôi Dựa Vào Đọc Ánh Mắt Để Livestream Tìm Người

Chương 17
Tôi livestream tìm người. Một bạn gái khóc lóc cầu xin tôi giúp đỡ, tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta nói: "Dưới sàn nhà góc cầu thang tầng hai, cô tự tay niêm phong anh ta, quên rồi sao?" Kết quả là tôi bị vô số khán giả mắng chửi thậm tệ. Ngày hôm sau, cảnh sát dựa theo manh mối tôi cung cấp, đã tìm thấy thi thể bạn trai của cô ta, cô ta cũng bị bắt. Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, tài khoản của tôi ngập trong tin nhắn. Toàn bộ đều là nhờ tìm người, và những lời sùng bái tôi. Trong đó, có một bức ảnh thu hút sự chú ý của tôi. "Xin hãy giúp tôi tìm người với, con gái tôi đã mất tích ba ngày rồi! Cầu xin sư phụ, tìm được con bé, tôi chắc chắn sẽ có hậu tạ lớn!" Kèm theo là ảnh một bé gái hai ba tuổi mặt tròn đáng yêu, buộc hai bím tóc nhỏ, trông rất thanh tú. Nhưng nhìn kỹ, trên mặt con bé phủ một lớp tử khí. "Con gái cô, chưa bao giờ rời khỏi nhà."
143
7 Sasimi Tươi Chương 20
12 Mầm Ác Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm