Nửa tiếng sau, Chu Tồn trở về nhà.
Anh ta đứng trước cửa, người run lẩy bẩy.
Tay bám ch/ặt khung cửa thở gấp từng hơi ngắn.
Nhưng không dám bước qua ngưỡng cửa dù chỉ một bước.
Nhìn căn phòng tân hôn bị đ/ập phá tan hoang, mặt anh ta tái nhợt hết cả m/áu.
Khi thấy cả núi sầu riêng đã được bóc sẵn chất đầy bàn,
Sắc mặt anh ta lập tức biến thành trắng bệch.
Dưới mùi hương nồng đậm đặc trưng, anh ta không kìm được mà nôn thốc nôn tháo.
Tôi khoanh tay, nhếch mày:
"Không phải dạo này anh rất thích ăn sầu riêng sao?"
"Nè, hôm nay em mới m/ua đấy, chuẩn bị riêng cho anh, đúng tiệm anh xem hôm qua nữa."
"Anh nếm thử xem có đúng vị không?"
Anh ta gượng gạo lấy lại bình tĩnh.
Bước từng bước nặng nề, dừng trước mặt tôi.
Đôi mắt ngập tràn tuyệt vọng và kh/iếp s/ợ.
Môi r/un r/ẩy, giọng nói vỡ vụn:
"Hứa Loan, là anh có lỗi với em."
"Nhưng hôm nay là ngày trọng đại của chúng ta, bố mẹ và họ hàng vẫn đang chờ ở khách sạn."
"Chúng ta làm xong việc chính trước đã."
"Sau này anh sẽ quỳ lạy tạ tội, tùy em đ/á/nh m/ắng, muốn làm gì anh cũng chịu."
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, nghiêm túc hỏi: "Tối qua anh thật sự đi làm thêm giờ?"
Mặt Chu Tồn càng thêm tái mét.
Tôi mỉm cười.
Nhặt vỏ sầu riêng dưới đất ném thẳng vào mặt và người anh ta.
Gai nhọn cứa qua má, để lại vệt m/áu loang lổ.
Từ đầu đến cuối, anh ta không dám né tránh.
Đánh mỏi tay,
Tôi ngồi phịch xuống ghế.
Anh ta bò đến, quỳ gối trước mặt tôi.
Giọng rụt rè:
"Em đỡ gi/ận chút nào chưa?"
"Giờ cưới sắp đến rồi..."
Tôi nhắm mắt, che đi nỗi trống trải trong lòng.
Không hiểu Chu Tồn lấy đâu ra tự tin.
Đã xảy ra chuyện như thế, sao anh ta còn ngây thơ nghĩ hôn lễ sẽ tiếp tục?
Tôi mở mắt, chỉ tay vào đống sầu riêng: "Ăn hết đi."
Mặt anh ta thoáng biến dạng.
Nhìn tôi ngập ngừng muốn nói.
Tôi thản nhiên bổ sung: "Không ăn, em sẽ mang đến công ty mời các đồng nghiệp nữ của anh."
Ngay lập tức, Chu Tồn ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn.
Cắm đầu cắm cổ nhồi nhét.
Ăn quá nhanh,
Thậm chí còn nghẹn ói.
Tôi đứng dậy, ân cần bưng từ bếp ra nồi canh vỏ sầu riêng chuẩn bị sẵn, kèm hạt sầu riêng luộc làm món nhấm nháp.
"Toàn thứ anh thích, ăn hết nhé."
7
Chu Tồn vẫn không thể ăn hết mười trái sầu riêng.
Ăn đến trái thứ ba, anh ta đã không kìm được.
Chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Còn tôi, giữ đúng lời hứa.
Lập tức gọi dịch vụ chuyển phát nhanh.
Đóng gói số sầu riêng còn lại gửi đến công ty Chu Tồn.
Còn thêm tiền tip nhờ anh shipper nhắn một câu:
"Cô nào ở Tập đoàn Hoành Quang hôm qua sinh nhật - cảm ơn cô đã mời chồng tôi Chu Tồn đến nhà ăn sầu riêng lúc nửa đêm! Hôm nay đặc biệt gửi tặng vài trái sầu riêng tươi ngon để bày tỏ lòng biết ơn!"
Nhưng bất ngờ thay,
Anh shipper này rất hiểu chuyện.
Anh ta mang theo cả loa phường.
Thu âm sẵn câu nhắn rồi bật từ dưới lầu lên đến tận công ty.
Không gặp được người, ai can ngăn cũng không tắt loa.
Buộc lãnh đạo công ty phải ra mặt, gọi nhân vật chính ra nhận hàng trực tiếp mới chịu tắt.
Không chỉ vậy,
Anh ta còn giúp tôi đòi tiền sầu riêng.
"Chị ơi, sầu riêng đắt thế sao phải cho con tiểu tam vô đạo đức kia hưởng?"
"Chị yên tâm, em giao tận tay trước mặt đồng nghiệp và sếp cô ta, còn giảm giá 20% theo thị trường. Cô ta vui lắm, trả tiền nhanh lắm!"
Shipper phẫn nộ kể lại toàn bộ sự việc khiến tôi cười đến chảy nước mắt.
Nhưng khi anh ta định chuyển lại tiền sầu riêng, tôi từ chối.
Tôi lau khóe mắt, giọng nhẹ nhõm: "Không cần đâu, coi như tiền công của em. Cảm ơn em."
Đầu dây bên kia bất ngờ, rồi vui vẻ đáp: "Chị không cần khách sáo, đứng về phía chính nghĩa là nhiệm vụ của em mà!"
Anh ta cười vang.
Tôi cũng thấy vui.
Nhưng ngay trước khi cúp máy, lời shipper khiến mũi tôi cay cay:
"Chị ơi, mọi chuyện rồi sẽ qua, sau này nhất định phải hạnh phúc nhé!"
Tôi cúp máy, quay lại nhìn Chu Tồn đang cố nôn trong nhà vệ sinh.
Lòng c/ăm h/ận trào dâng, lan tỏa khắp chân tay.
Hạnh phúc trong tầm tay, mọi mộng tưởng về hôn nhân đều bị Chu Tồn phá hủy.
Sao hắn lại không phải chịu hậu quả?
8
Chu Tồn bước ra từ nhà vệ sinh.
Ánh mắt lén liếc nhìn chiếc bàn trống không, thoáng hiện vẻ vui mừng.
Tôi không giải thích.
Bước ra cửa trước.
Kìm nén buồn nôn, ngồi lên xe Chu Tồn.
Dù sao, những việc hắn làm cùng lý do hủy hôn lễ phải được giải trình với mọi người.
Xe lao nhanh.
Suốt đường đi, Chu Tồn không dám hé răng.
Còn cách cổng khách sạn một quãng, hắn đạp phanh gấp.
Qua kính chắn gió, tôi đã thấy các phù dâu phù rể.
Họ là bạn chung của tôi và Chu Tồn.
Bên nhau nhiều năm,
Vòng tròn bạn bè của chúng tôi đã hòa làm một.
Họ đứng đằng xa vẫy tay không ngừng.
Nhưng, tôi không động đậy.
Chu Tồn cũng vậy.
Có lẽ cảm nhận được bầu không khí khác thường,
Từ xa đã thấy nụ cười trên mặt họ dần chuyển thành ngờ vực.
Còn Chu Tồn dường như đoán trước điều gì.
Cúi gằm mặt, tay siết ch/ặt vô lăng, không chịu mở cửa.
Tôi cười nhạt.
Dùng tay xoay mặt hắn, bắt hắn nhìn thẳng về phía đó.
"Chu Tồn, anh đã nghĩ ra cách giải thích chưa?"
Hắn bị ép nhìn về phía trước.
Ánh mắt chạm phải những cái nhìn dò xét của bạn bè, lập tức gi/ật mình co rúm lại.
Dường như cuối cùng không chịu đựng nổi,
Toàn thân hắn r/un r/ẩy dữ dội.
Bàn tay nắm lấy cánh tay tôi lạnh ngắt.
Đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy hối h/ận, tuyệt vọng và van xin:
"Hứa Loan, xin em..."