Sao lại thế...
Anh ấy thật sự... thích mình sao?
Nụ hôn nồng nhiệt và đầy chiếm đoạt ập xuống.
Mình chưa từng có hành động thân mật nào như vậy với ai.
Lĩnh vực xa lạ này khiến tim mình đ/ập lo/ạn nhịp.
"Không, đừng tiếp tục nữa." Mình quay đầu né tránh.
Thấy mình không cho hôn, Bùi Tự Tây dừng lại, sắc mặt lập tức tối sầm.
Ánh mắt anh lẫn lộn giữa tức gi/ận và tổn thương, giọng nén xuống như gằn:
"Thế em trai em hôn em là được sao?"
"Em tưởng anh thèm hôn em lắm à?"
"Lý Tân Niên, em đúng là tự phụ quá đấy!"
"Anh gh/ét em!"
Bùi Tự Tây tức gi/ận bỏ đi, suốt mấy ngày liền không về ký túc xá.
23
"Cái Lý Tân Niên gì đó hình như cãi nhau với cậu ấm nhà họ Bùi rồi."
"Hôm nay thấy Lý Tân Niên chào mà mặt Bùi Tự Tây đen như cột nhà ch/áy."
Hôm đó, đang trong nhà vệ sinh tòa giảng đường, mình nghe thấy bạn cùng lớp bàn tán về hai đứa.
"Chắc rồi, đằng nào cũng chẳng phải dân cùng giới. Bùi Tự Tây giàu có thế, còn đứa bạn cùng phòng kia quần áo toàn đồ không nhãn mác, suốt ngày đi làm thêm. Không hiểu sao trước kia Bùi Tự Tây lại chơi với nó."
"Lý Tân Niên chẳng phải trước nay a dua Bùi Tự Tây vì tiền, làm chó săn để kết thân sao? Ha ha."
"Sao tôi nghe thấy tiếng chó sủa chó thế nhỉ?" Cửa buồng vệ sinh bị đạp mạnh, giọng Bùi Tự Tây vang lên: "Lưỡi không xài nữa thì c/ắt cho chuột ăn, cần tôi giúp không?"
"Hả? Nói tiếp đi!"
"Không cần lưỡi nữa tôi cũng có thể nhổ giúp miễn phí."
"Còn nữa, chuyện giữa tôi và Lý Tân Niên vẫn ổn, cần mấy người múa mép gì ở đây!"
Anh dọa cho hai người kia chạy mất dép.
Nghe tiếng anh rửa tay, mình cũng bước ra khỏi buồng.
"Tự Tây, chúng ta nói chuyện được không?"
Anh hừ một tiếng, không thèm đáp, mặt đen như mực bước qua người mình đi thẳng.
Mình đứng nguyên tại chỗ, lòng thắt lại, đôi chân cuối cùng vẫn không dám đuổi theo.
24
Hình như mình cũng thích anh ấy.
Nhìn thấy anh cười, tim mình cũng vô thức nhảy theo.
Thấy anh buồn, lòng mình đ/au nhói.
Giờ đây, nỗi đ/au ấy còn dai dẳng khó thở.
Mình vẫn nghĩ chỉ coi anh như em trai, muốn chăm sóc, muốn bầu bạn.
Nhưng thành thật mà nói, nhìn anh lần lượt bảo vệ mình không tiếc thân, tình cảm ấy đã khác rồi.
Thế nên, đầu óc mình lúc nào cũng hiện lên hình bóng anh, toàn ký ức về anh.
Đặc biệt là ngày hôm đó, khi Bùi Tự Tây khẽ chạm môi mình.
Bàn tay anh vuốt ve khắp người, cảm giác lạ lẫm mà mê đắm.
Mình chưa từng hẹn hò với ai, cũng chưa nghĩ mình lại xao động trước một chàng trai.
Nhưng Bùi Tự Tây khác biệt.
Ở bên anh, nhịp tim mình lo/ạn xạ, cơ thể muốn được áp sát.
Mình nghĩ, bất kể giới tính, mình thích chính con người anh.
Thực ra Lý Tân Vũ hôm đó không hôn trúng môi mình, chỉ lướt qua khóe miệng.
Nhưng trong lòng mình bản năng xa lánh sự tiếp cận ấy, gh/ê t/ởm nụ hôn đó.
Còn nếu là Bùi Tự Tây...
Mình sẽ mong chờ nụ hôn của anh.
25
Hôm sau, mình và bạn học Vương Sách được giáo viên phân công dọn tài liệu ở phòng họp.
Vương Sách mặt mày tái mét, đi nôn hai lần, thấy bạn ấy không chịu nổi nữa, mình khuyên bạn về trước.
Bạn ấy do dự:
"Nhưng nhiều tài liệu thế này? Giờ đã 6 rưỡi tối rồi, cậu một mình dọn đến 10 giờ tối mất!"
Mình cười: "Không sao đâu."
Hôm nay cũng không phải ca làm, về phòng cũng chỉ một mình, Bùi Tự Tây lại vắng mặt.
Nghĩ đã thấy lạnh lẽo, thà ở lại đây còn hơn.
Vương Sách cảm kích cảm ơn rối rít rồi đi.
Mình ở lại phòng họp đến tận 10 giờ rưỡi.
Duỗi người một cái định về thì phát hiện cửa phòng họp không mở được.
Chắc Vương Sách đi ra đóng cửa luôn, chìa khóa cắm ngoài ổ khóa.
Cửa phòng họp không có ô cửa sổ nhỏ, lại nằm ở khu vực vắng vẻ của tòa nhà, đêm hầu như không có ai qua lại.
Bảo vệ đi tuần thấy chìa khóa cắm ngoài cửa, tưởng không có ai nên khóa luôn.
Tệ hơn nữa, điện thoại hết pin.
Mình ngồi yên một tiếng đồng hồ, đầu óc vẫn nghĩ về Bùi Tự Tây.
Dù kết quả thế nào, mình muốn nói cho anh biết tấm lòng này.
Mình thích anh.
Đang tưởng phải ngủ đêm trong phòng họp thì bên cửa sổ vang lên tiếng động.
"Lý Tân Niên, mở cửa sổ nào, cho anh vào!"
26
Bùi Tự Tây lại trèo lên tận lầu hai.
Người anh đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp:
"Đừng nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc thế chứ? Anh từng chơi parkour ở nước ngoài, leo vài tầng có gì khó."
"Với lại, em biết anh đợi em bao lâu trong ký túc không?"
"Nếu không gặp Vương Sách khi đi tìm em, anh còn không biết em ở phòng họp."
"Sao em cứng nhắc thế, việc làm không hết không để ngày mai làm tiếp được à? Một mình làm đến khuya thế... Em có biết có người phát đi/ên tìm em không hả Lý Tân Niên! Anh đi từ chỗ làm thêm của em về ký túc, rồi lên giảng đường, suýt đào tung cả quán mèo lẫn trường học! Em thật... khiến anh phát đi/ên lên được—"
Anh lẩm bẩm không ngừng, giọng đầy lo lắng và bực bội.
Nhưng tim mình chợt ấm áp, ôm chầm lấy anh.
"Á! Lý Tân Niên làm gì thế!"
Mắt mình cay cay, siết ch/ặt vòng tay, ngẩng đầu nhìn anh, giọng nghẹn ngào không kìm được:
"Bùi Tự Tây, em thích anh, chúng ta thử yêu nhau nhé?"
Anh sững người, cười gi/ận: "Muộn rồi, không thử!"
"Em đi thử với thằng em trai không cùng huyết thống đi, cái thằng tiểu trà xanh đáng ch*t đó... Ừm!"
Mình không cho anh nói hết, hôn thẳng lên môi.
Chú becgie cuối cùng cũng ngừng werwer.
Ngoan ngoãn đứng yên.
Mình khẽ chạm môi anh, như thăm dò, như x/á/c nhận.
Đôi mắt anh dán ch/ặt vào mình.
Chỉ khoảnh khắc ấy, tất cả gai góc trong mắt anh tan thành dịu dàng.
Chưa được hai giây, anh hung hãn đáp trả, hơi thở nóng rực mang theo cảm xúc tích tụ bấy lâu:
"Nói trước, thử một lần là một đời."
"Ừ, một đời." Mình lặp lại.
Khi bị ép lên bàn hội nghị hôn, người mình nóng bừng, tai đỏ rực, thì thào nhắc nhở:
"Ở đây hình như có camera, về phòng đi..."