Và hai dòng chữ lớn: "Cuộc đời chán ch*t mẹ đi được".
Tôi nhìn hai thanh niên cùng bị tiền bạc và tình thân trói buộc này.
Một người bị gia đình bòn rút, thiếu tiền thiếu tình, đường cùng không lối thoát.
Một người được gia đình nuông chiều, tiền nhiều đến phát chán, buồn chán vô cùng.
Tôi cầm ly nước cam ép lên lầu, nụ cười ôn hòa trên môi.
"Cậu hai, chơi game lâu hại mắt đấy."
04
Ngày hôm sau, cơn bão dư luận mới ập đến như dự tính.
"Tổng giám đốc tập đoàn Cố Thị đêm hẹn hò tình đầu, bằng chứng ngoại tình rõ ràng, cuộc hôn nhân người giàu đứng bên bờ vực!"
Góc chụp bức ảnh vô cùng tinh tế.
Trong hành lang khách sạn tối om, Bạch Nguyệt bước đi loạng choạng, dường như s/ay rư/ợu, còn ông chủ Cố Thiên Thành đưa tay đỡ lấy thân hình chao đảo của cô.
Ở góc máy đặc biệt này, hành động đỡ đã biến thành một cái ôm đầy tình tứ.
Sức công phá của bức ảnh này mạnh hơn nhiều so với những lời than khóc trước đó.
Cổ phiếu tập đoàn Cố Thị lao dốc không phanh, chưa đầy mười phút sau khi mở cửa thị trường đã giảm gần 5%.
Kế hoạch niêm yết chứng khoán đứng trước bờ vực nguy hiểm.
Vừa đặt tờ báo sáng đã gấp gọn lên bàn ăn, tôi đã nghe thấy tiếng vali lăn ầm ầm trên sàn gỗ từ tầng trên vọng xuống.
Phu nhân Tô Uyển xách chiếc vali cabin nhỏ nhắn bước xuống cầu thang.
Bà mặc chiếc áo khoác màu be lịch lãm, trang điểm nhẹ nhàng che đi quầng thâm và vẻ tiều tụy dưới mắt.
Không liếc nhìn người chồng đỏ hoe mắt - rõ ràng đã thức trắng đêm - ở phòng khách, bà đi thẳng ra cửa chính.
Đây là kịch bản chúng tôi đã thống nhất từ hôm qua.
"Uyển Uyển!" Giọng ông chủ khàn đặc không ra hơi. Ông lao tới định nắm tay bà nhưng bị bà khẽ né tránh.
"Thiên Thành," phu nhân cuối cùng lên tiếng, giọng đầy xa cách.
"Chúng ta nên tĩnh tâm một thời gian. Em sẽ về nhà bố mẹ đẻ ở một thời gian."
Rầm! Cánh cửa đóng sầm lại với sự dứt khoát tột cùng.
Quả là giới trẻ, diễn xuất cũng hết mình.
Tôi đang nghĩ thì từ phòng sách vang lên tiếng động lớn "ầm", cùng với âm thanh vỡ tan của đồ sứ.
Lòng tôi thắt lại, đẩy cửa bước vào.
Chiếc bình cổ thanh hoa triều trước - món đồ quý ông chủ yêu thích nhất - đã vỡ tan tành thành những mảnh sứ vương vãi khắp nền nhà.
Đó là món đồ ông đã bỏ ra số tiền tám con số để đấu giá mang về.
Còn vị người thừa kế tập đoàn Cố Thị vốn kiêu ngạo và quý phái kia, giờ đang ngồi bệt trên tấm thảm thủ công đắt tiền, hai tay vật vã nắm ch/ặt mái tóc rối bù.
Tôi không nói gì, lặng lẽ mang chổi và hót rác tới, đeo găng tay trắng, cúi người nhặt từng mảnh vỡ sắc nhọn bỏ vào hót rác.
Khi mảnh cuối cùng đã được thu dọn, tôi đứng thẳng người, chỉnh lại kính.
"Thưa ông chủ."
Ông ngẩng đầu lên từ từ, đôi mắt đầy tơ m/áu, ngập tràn tuyệt vọng và hoang mang.
Tôi đặt hót rác sang một bên: "Phu nhân chỉ về nhà tĩnh tâm chứ không phải đến văn phòng luật sư ký đơn ly hôn. Cổ phiếu công ty chỉ tạm thời giảm chứ chưa bị hủy niêm yết."
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông: "Thưa ông, lúc tồi tệ nhất cũng thường là thời cơ tốt nhất để phản công. Ngô Lượng giờ chắc đang nghĩ ông đã hoàn toàn rối lo/ạn, đây chính là lúc chúng ta ra tay bất ngờ."
Ông chủ ngây người nhìn tôi, đôi mắt vô h/ồn dần dần sáng lên ánh lửa.
Là một quản gia chuyên nghiệp, lúc này chỉ cần gợi ý vừa đủ.
Ông chủ tự sẽ hiểu.
Tin phu nhân "gi/ận dỗi bỏ đi" đương nhiên không qua được con cáo già Ngô Lượng.
Hắn chắc mừng thầm vì kế sách đã thành công, hậu phương Cố Thiên Thành đã lo/ạn, thế trận rối bời.
Lúc này chính là thời điểm để nhân vật chính thứ hai của chúng ta xuất hiện.
Trên phòng giải trí tầng hai, Cố Thần đang đeo tai nghe chống ồn, chìm đắm trong thế giới game đầy đạn bay, miệng không ngừng ch/ửi bới, hoàn toàn không hay biết phong ba bão táp trong nhà.
Tôi bước tới phía sau cậu, không chút do dự tắt ngay cầu d/ao điện phòng.
Màn hình game tối đen ngay lập tức.
"Đ** mẹ! Trần Bá ông làm cái quái gì vậy! Tao sắp gỡ bom rồi! Ngũ sát đấy!"
Cố Thần gi/ật phăng tai nghe, gương mặt điển trai đầy vẻ bực bội vì bị gián đoạn trận đấu.
Tôi đặt ly nước chanh đ/á kèm đ/á viên kế bên tay cậu, thong thả nói: "Cậu hai, suốt ngày ru rú trong nhà chơi game có hại cho sức khỏe. Người ta sẽ đần độn đi đấy."
"Phía tây thành phố vừa mở một câu lạc bộ đua xe trong nhà, nghe nói đường đua rất chuyên nghiệp, hôm nay còn có kỹ thuật viên đỉnh cao tới để chỉnh sửa chiếc Lamborghini quý giá của cậu."
Cố Thần bất cần vẫy tay: "Không đi, chán ch*t. Đường đua nào ngon bằng tao?"
Tôi như vô tình bổ sung thêm: "Nhưng nghe nói dạo này khu đó không yên ổn lắm, đường sá lắm kẻ đòi n/ợ quấy rối, giằng co kéo kèo, ảnh hưởng phố xá. Không biết công an làm gì mà để tình trạng này xảy ra."
Đôi mắt Cố Thần lập tức sáng rực.
M/áu nghĩa hiệp thừa thãi không biết để đâu của cậu ấm đã bị tôi châm đúng ngòi.
"Thật á? Lại có chuyện đó?"
Cậu ta chộp lấy chìa khóa xe trên bàn, huýt sáo đi xuống cầu thang, "Vậy đúng dịp để tiểu gia ta đi xem thằng nào dám gây rối trên đất của ta."
Nhìn bóng lưng hăm hở của cậu, tôi lấy điện thoại, dùng sim không đăng ký soạn tin nhắn nặc danh:
[Muốn đòi con gái trả n/ợ? Nó đang ở quán cà phê "Slowtime" góc phố tây, chỗ ngồi cạnh cửa sổ.]
Sau đó, chỉ cần chờ đợi.
Chiếc Lamborghini vàng chóe của cậu hai như tia chớp lướt qua.
Đúng lúc cậu nhìn thấy Bạch Nguyệt đang bị cha mẹ lôi kéo, xô đẩy giữa phố.
Người mẹ với bộ móng tay đỏ như m/áu của cô đang như kẻ đi/ên chỉ thẳng vào mặt cô mà ch/ửi rủa: "Đồ vô dụng! Đồ ăn hại! Bảo làm việc gì cũng hỏng! Giờ thì tốt rồi, không bám được Cố Thiên Thành, n/ợ nhà mình tính sao! Nuôi mày để làm gì!"
Một cái t/át đ/á/nh rát vang vào má cô.