Tôi lập tức quyết định nhờ sư huynh giúp đỡ.

"Phiền sư huynh rồi."

Sư huynh ngay lập tức hiểu ý tôi, gật đầu với vẻ bất đắc dĩ.

Sư huynh đưa tôi về nhà, còn buông lời đùa cợt:

"Tôi cũng là một phần trong trò chơi của vợ chồng hai người à?"

Tôi ngượng ngùng cười, hứa lần sau sẽ mời anh ấy ăn cơm.

Về đến nhà, Lục Dục như dự đoán đang ngồi xổm trước cửa.

Tôi bỏ qua anh ta, rút chìa khóa mở cửa.

Lục Dục chặn tay tôi lại.

"Em vừa đi đâu với hắn ta? Nhìn bộ dạng đã biết không phải người tốt, em còn dám đi theo?"

Tôi cố ý bảo sư huynh lái xe vòng quanh mấy vòng trước khi về.

Mặt lạnh như tiền, tôi rút tay khỏi anh ta.

"Không liên quan đến anh."

Nói xong tôi định đóng cửa.

Lục Dục vội chặn cửa lại.

"Anh lo cho em mà, đừng có đem lòng tốt đạp xuống đất."

Nghe vậy, tôi đẩy anh ta ra, đóng sầm cửa lại.

Lục Dục ở ngoài vừa gõ cửa vừa hét:

"Này! Cho anh vào!"

"Ít nhất để anh thay quần áo chứ!"

Sợ hàng xóm phàn nàn vì ồn ào, tôi đành mở cửa cho anh ta vào.

"Thay đồ xong thì cút ngay!"

Lục Dục bối rối vê vạt áo.

"Giờ muộn rồi, cho anh tá túc một đêm đi."

Tôi khoanh tay, liếc nhìn anh ta.

"Anh là ai mà tôi phải cho ở lại?"

Lục Dục cúi đầu, lầm bầm:

"Anh... cái này... không phải... là chồng em sao."

Tôi cười khẩy.

"Giờ không còn nữa, dù sao anh cũng chẳng vui vẻ gì, đúng không?"

Thấy dùng nịnh nọt vô hiệu, Lục Dục chuyển sang ăn vạ.

Anh ta xông vào phòng ngủ chính, nằm vật ra giường.

"Anh đếch quan tâm! Tối nay tiểu gia ta ngủ đây!"

Thấy anh ta vô liêm sỉ, tôi bỏ vào phòng khách.

Một lúc sau, tiếng gõ cửa khẽ vang lên.

Mở cửa, tôi bình thản nhìn anh ta.

Lục Dục ấp úng:

"Em... tối nay không ngủ với anh à?"

Tôi châm chọc:

"Thiếu gia không chê tôi gh/ê t/ởm sao? Tôi đâu dám làm phiền ngài."

Lục Dục lại cúi đầu thấp hơn. Tôi không thèm nhìn, quay vào phòng.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lục Dục đang bận rộn trong bếp, bàn ăn chất đầy đồ sáng Tây lẫn Ta.

"Em dậy rồi à, ăn sáng đi!"

Lục Dục thò đầu từ bếp ra.

"Không đói, không ăn."

Lục Dục lập tức nổi đóa.

"Hiếm khi tiểu gia hạ mình thế này, đừng có vô ơn!"

Tôi trả lời hắn bằng tiếng đóng sầm cửa.

6

Ở bệ/nh viện, tôi lại gặp sư huynh đến khám sức khỏe.

Không thích n/ợ ơn, nhân cơ hội này tôi thực hiện lời hứa tối qua.

Đặt bàn tại nhà hàng Tây đối diện bệ/nh viện, định rủ sư huynh cùng đi.

Tan làm, tôi và sư huynh vừa đi vừa cười nói thì đụng mặt Lục Dục đang xách hộp cơm.

Vừa thấy sư huynh, Lục Dục nổi gi/ận.

"Không bảo em đừng qua lại với hắn sao? Loại người đến chỗ đó thì tốt đẹp gì?"

Tôi không khách khí đáp trả:

"Anh cũng chẳng phải thứ tốt lành gì."

Lục Dục c/âm họng.

Bỏ mặc anh ta, tôi dẫn sư huynh vào nhà hàng.

Lục Dục lẽo đẽo theo sau.

Nhân viên phục vụ nhìn số người, ngập ngừng:

"Xin lỗi, quý khách đặt bàn hai người. Nếu dùng ba người thì cần nâng cấp set ạ."

Tôi chỉ thẳng vào Lục Dục:

"Anh ta không đi cùng chúng tôi."

Nhân viên vỡ lẽ, định mời Lục Dục đi.

Lục Dục nghiến răng tự gọi một phần ăn riêng.

Suốt bữa ăn, tôi chẳng cảm nhận được hương vị, chỉ thấy ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Lục Dục.

Ăn được nửa chừng, sư huynh nghe điện thoại công việc rồi cáo từ.

Lục Dục thừa cơ lấn tới, ngồi sát bên.

"Từ giờ c/ắt đ/ứt liên lạc với hắn, nghe chưa!"

"Em là người đã có chồng, phải chú ý chút đi."

Nghe vậy, tôi bật cười.

"Có chồng? Anh chứng minh được không?"

Lục Dục ngẩng đầu, chỉ vào mình:

"Anh đây!"

Tôi trả lại nguyên câu nói trước đây của anh ta:

"Anh có thứ gì chứng minh không?"

Lục Dục tắc lưỡi.

"Anh đã thấy tôi gh/ê t/ởm thì từ nay đừng đến quấy rầy nữa."

Nghe thế, Lục Dục hốt hoảng giải thích:

"Không phải, anh không nói em gh/ê t/ởm."

"Thế anh chê ai?"

Lục Dục gục đầu:

"Anh... tự chê bản thân..."

"Hôm đó, sau câu nói của em, anh kinh ngạc phát hiện mình... có cảm xúc đó với em, còn... phản ứng nữa..."

"Anh thấy bản thân thật gh/ê t/ởm..."

"Không phải em... Nếu em còn gi/ận thì cứ đ/á/nh anh đi."

Nhìn vẻ mặt cún con tội nghiệp của anh ta, lòng tôi chợt mềm đi.

"Biết tại sao lại có phản ứng đó không? Giờ đã hiểu chưa?"

Lục Dục ấp úng:

"Hình như... anh thật sự thích con trai?"

Tôi nheo mắt:

"Ừ?"

Lục Dục gi/ật mình:

"Phải, anh thích con trai! Không... không đúng, anh chỉ thích mình em."

Nói đến đây, giọng Lục Dục nhỏ dần, tai đỏ bừng.

Câu trả lời làm tôi hài lòng, lại hỏi tiếp:

"Từ giờ còn bar nữa không?"

"Không! Con bé hôm đó cũng không phải anh gọi, tự nhiên nó lao vào, anh không kịp phản ứng rồi bị em thấy."

"Anh cam đoan! Không bao giờ tới nơi đó nữa!"

"Vậy giờ tôi là gì của anh?"

"Là... vợ bé của anh."

Lục Dục đỏ mặt, trả lời lí nhí.

Tôi gật đầu hài lòng, đưa tay ra:

"Đưa hộp cơm đây."

Lục Dục ngơ ngác:

"Em không ăn rồi sao?"

"Chưa no được không?"

"Được, sao không được. Nhưng giờ ng/uội rồi, tối anh nấu mới cho em nhé."

Tôi gi/ật phắt hộp cơm trên tay anh ta.

"Lắm lời."

Tối đó, tắm xong, Lục Dục lẽo đẽo theo sau.

Tôi dừng lại, quay đầu hỏi bằng ánh mắt.

Lục Dục ngượng nghịu:

"À... tối nay anh ngủ cùng em được không?"

"Đêm qua anh trằn trọc mãi."

Anh ta cúi đầu, càng giống cún con hơn.

Tôi xoa đầu anh ta lù xù, gật đầu đồng ý.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm