Tôi biết ơn cha mẹ nuôi, nên càng trở nên hiểu chuyện và nỗ lực hết mình để làm họ hài lòng. Tôi hơn Tịch Việt sáu tuổi.
Cha mẹ nuôi bận rộn, ít khi có thời gian quản chúng tôi. Thuở nhỏ, Tịch Việt rất quấn tôi. Cậu luôn theo sau gọi "anh ơi, anh ơi" ngọt lịm. Khi tôi làm bài tập, cậu bò ra bàn dùng bút sáp ng/uệch ngoạc. Lúc tôi ngủ, cậu ôm gối chui vào chăn tôi nói sợ bóng tối - đôi mắt cậu bé khi ấy lấp lánh như chú cún con xinh xắn.
Nhưng mọi thứ đổi thay từ năm cấp hai. Cha mẹ nuôi bắt đầu so sánh chúng tôi:
"Xem anh con toàn đứng nhất trường, còn mày suốt ngày rong chơi!"
"Cùng đi họp phụ huynh, toàn nghe khen anh mà đến lượt mày chỉ toàn bị m/ắng!"
"Tịch Việt, giá mà mày được bằng một phần mười anh trai..."
Dần dà, ánh mắt Tịch Việt với tôi thay đổi. Cậu không còn gọi "anh" mà chuyển sang tiếng "ê" lạnh lùng. Bị cha mẹ m/ắng mỏ, cậu mới miễn cưỡng gọi anh trước mặt họ bằng giọng châm chọc.
Biết cậu em không ưa mình, tôi chọn nội trú thời phổ thông, đại học thì chuyển xa, sau tốt nghiệp ở lại cùng bạn mở trung tâm đào tạo. Tôi thường gọi điện thăm cha mẹ nhưng chỉ về nhà vào dịp lễ. Tịch Việt vẫn hờ hững, nên tôi cũng tránh làm phiền.
Nhưng dù sao chúng tôi vẫn là anh em, dù không cùng m/áu mủ. Giờ cậu thi trượt đại học, với tư cách người anh, tôi có trách nhiệm kéo cậu trở lại đúng hướng. Suốt mùa hè này, tôi hủy mọi kế hoạch chỉ để làm một việc - uốn nắn Tịch Việt.
4
Tịch Việt chơi game rất cừ, thắng tôi dễ dàng. Cậu thả lỏng nhìn tôi nhoẻn miệng cười: "Không ngờ đồ mọt sách như anh cũng chơi được đấy".
Tôi tận dụng khen ngợi: "Việt à, chơi game giỏi chứng tỏ em phản ứng nhanh, đầu óc linh hoạt lắm đó".
Cậu nhíu mày nghi ngờ: "Anh đừng dùng mấy lời ngon ngọt dối em!"
Tôi bật cười: "Anh là anh em, khen em có gì lạ?"
Tịch Việt lẩm bẩm: "Lại không phải anh ruột..."
Tôi giả vờ không nghe thấy, xoa đầu cậu: "Đi đường xa mệt rồi, nghỉ chút đi. Anh xuống bếp nấu cơm".
Cậu em không chịu ngồi yên. Khi tôi nấu ăn, cậu đứng chắn cửa khoanh tay nhìn mà không phụ giúp gì. Xem một lúc lại chế nhạo: "Cha mẹ không cho anh tiền à? Sao phải tự nấu nướng thế này?"
"Khác nhau đấy." Tôi vừa thái rau vừa đáp. "Với lại anh thích nấu ăn mà".
Tịch Việt khịt mũi: "Anh biết đeo tạp dề trông như gì không?"
Tôi không ngẩng đầu: "Như gì?"
"Như bà nội trợ mất rồi!" Giọng cậu đầy giễu cợt, chờ tôi nổi gi/ận.
Tôi không bận tâm, đùa lại: "Thế em đứng tư thế ông cụ non thế kia là chờ bà nội trợ cho ăn à?"
Mặt Tịch Việt đỏ bừng, quát: "Đm! Ai thèm chờ anh cho ăn!"
"Thế em đứng đây làm gì? Ngắm nhan sắc bà nội trợ à?"
Cậu em giậm chân bỏ đi: "Đồ n/ão có vấn đề!"
Cánh cửa bếp đóng sầm. Tôi bật cười, đúng là trẻ con dễ chọc gi/ận. Thật thú vị.
...
Bữa cơm đơn giản với bốn món mặn một canh. Khi dọn mâm, Tịch Việt bắt bẻ: "Anh gọi外卖 cho em đi, em sợ ngộ đ/ộc".
Tôi đưa ra hai lựa chọn: Ăn hoặc nhịn đói.
"Nếu không bị khóa thẻ, em thà nhịn chứ không..." - câu nói dở dang biến mất khi cậu cắn miếng sườn chua ngọt. Tịch Việt cúi đầu ăn ngấu nghiến, cả bếp chợt yên ắng. Tôi thầm cười. Trẻ con dễ dỗ thật đấy.
5
Ngày đầu tiên trôi qua êm đềm. Hôm sau, 5h30 sáng, tôi gi/ật tấm chăn mỏng gọi cậu dậy chạy bộ.
Tịch Việt co quắp trên giường, tóc vàng rối bù, mắt nhắm tịt ném gối về phía tôi: "Tịch Quân! Đừng có trêu tao!"
Tôi đỡ gối, ra tối hậu thư: "Ở nhà anh phải theo nội quy. Anh đếm ba tiếng, không dậy là anh dùng khăn lạnh đấy".
"Ba... Hai... Một!"
Tịch Việt làm lơ. Tôi không nói thêm, áp khăn ướt lên mặt cậu lau mạnh.
"Mẹ kiếp!" - cậu bật dậy trừng mắt nhìn tôi. "Bị đi/ên à? Ai đi chạy sáng sớm thế này!"
"Anh, và em" - tôi điềm tĩnh đáp.
Thấy cậu do dự, tôi dùng kế khích tướng: "Thi xem ai chạy xong 3km trước nhé? Em thắng, anh không quản em nữa. Thua thì cả hè phải nghe lời anh".
Trẻ con dễ khiêu khích, Tịch Việt nhận lời ngay: "Thi thì thi! Tao từng là sao điền kinh đấy!"
Và vị sao điền kinh đã thảm bại. Tịch Việt chống gối thở dốc: "Không ngờ mọt sách như anh chạy nhanh thế".
Tôi cười khẽ đưa chai nước: "Em không ngờ được nhiều thứ lắm".
Cậu ừng ực uống nửa chai rồi nói: "Anh thắng, em chịu thua".
Tôi mỉm cười: "Vậy gọi anh một tiếng đi".
Tịch Việt mím ch/ặt môi. Khi tôi định bảo thôi đùa thôi, cậu nghiến răng: "Anh! Anh!"
Tôi đáp lời: "Ừ, anh đây".
Cậu em hậm hực đ/á nhẹ tôi, tai đỏ lựng bỏ chạy. Đúng là trẻ con.
6
Tôi tắm nước lạnh qua loa.