Một nửa là tôi, một nửa là Chu Hồi.
Trước đây tôi không thích mang đồ ăn vặt.
Sau này khi bà nội lại nhét đồ ăn cho, tôi cũng không từ chối nữa.
Một món ăn, một buổi phụ đạo.
Dường như đã trở thành quy tắc ngầm giữa chúng tôi.
Sau nửa năm, thành tích của tôi vươn lên top 50 toàn khối.
Còn Chu Hồi, dường như cũng không đ/á/nh nhau nữa.
Làn da trắng bệch ngày nào giờ đã ửng hồng.
Mái tóc vàng hoe dần chuyển sang đen nhánh.
Làm đôi mắt anh càng thêm sáng long lanh.
9
Tận mắt chứng kiến Chu Hồi đ/á/nh nhau là vào học kỳ hai năm cuối cấp.
Tôi đang đi bình thường thì bị ba tên c/ôn đ/ồ chặn đường.
Chúng lôi tôi vào sâu trong ngõ hẻm, lưng tôi đ/ập vào bức tường lạnh buốt.
"Nghe nói nhà mày chỉ có mỗi bà lão? Thiếu tiền lắm hả?"
Hắn lắc lư chiếc ví tiền trước mặt, "Chơi với bọn tao, cái này sẽ là của mày."
Tôi nén buồn nôn, mò được một viên gạch, "Lại đây, lại gần thêm chút nữa."
"Ồ, dễ dãi thế này, hóa ra không phải hoa nhài trắng muốt nhỉ?"
Ngay lập tức, một bóng đen từ phía bên lao tới, đ/á ngã tên vừa nói.
Chu Hồi, hôm nay anh không mặc đồng phục.
Tên c/ôn đ/ồ bị đ/á vội đứng dậy, châm chọc:
"Đây chẳng phải con chó hoang không ai nhận sao?"
"Xía vào chuyện người khác, coi chừng rước họa vào thân."
"Cho mày cơ hội, l/ột đồ con bé..."
Chu Hồi nện một quyền vào mặt tên c/ôn đ/ồ, cả thế giới chợt im ắng.
M/áu văng tung tóe, hai tên còn lại xông lên như mãnh thú.
Bị anh túm tóc, đ/ập đầu vào tường đ/á/nh bốp.
Tôi đứng trong bóng tối, nhìn theo bóng lưng Chu Hồi.
Cách đ/á/nh của anh như thú dữ, hỗn lo/ạn nhưng mỗi chiêu đều trí mạng.
Không phải đ/á/nh nhau, mà là liều mạng.
Không kỹ thuật, chỉ có bản năng.
Có tên định nhặt gậy, tôi giành lại trước.
Vung mạnh một cái.
Bọn c/ôn đ/ồ cuối cùng cũng bỏ chạy, miệng lẩm bẩm "đồ đi/ên".
Chu Hồi dựa vào tường, thở hổ/n h/ển.
Anh không dám nhìn tôi, "Sao em vẫn chưa đi?"
Tôi không trả lời, ánh mắt dừng ở bụng anh, nơi vạt áo đã bị xước.
Nhíu mày, tôi lật phăng chiếc áo đen.
"Anh bị thương rồi."
Chu Hồi khựng lại, bất ngờ bật cười.
"Vết xước nhỏ này tính là gì."
Nhưng khi bị tôi lôi đến phòng khám, anh lại ngoan ngoãn lạ thường.
Lúc ra về, tôi đỡ anh đi, cả người anh đ/è nặng lên vai tôi.
Lạ thật, đã khử trùng rồi, bôi th/uốc đầy đủ rồi.
Vậy mà anh còn rên rỉ suốt đường.
Tôi hỏi địa chỉ nhà, anh không chịu nói.
Đến khi tôi sắp đỡ không nổi, anh bỗng đứng thẳng người.
"Ôn Thời Hạ, anh không có nhà."
10
Sau đó anh kể rất nhiều.
Trước tám tuổi, anh không có ký ức nào.
Bác sĩ nói do chấn thương đầu dẫn đến mất trí nhớ.
Từ khi có nhận thức, anh đã sống ở thị trấn này.
Nấu cơm giặt giụa, việc gì cũng thạo.
Tám tuổi, anh dùng nước lạnh giặt đồ cho cả nhà, vì nước nóng đắt, mẹ nuôi không cho dùng.
Ngón tay đỏ ửng nứt nẻ, bố nuôi say xỉn về, thấy chiếc sơ mi cứng đờ trên dây phơi, rút thắt lưng quất lia lịa: "Đồ s/úc si/nh, mặc thế này được à?"
Chín tuổi, anh bưng cháo làm mẹ nuôi trượt chân, cháo đổ đầy người. Bà t/át anh một cái rồi nh/ốt vào kho đồ suốt ngày đêm: "Việc nhỏ cũng không xong, đáng đời!"
Mười tuổi, anh dùng tiền dành dụm m/ua miếng bánh nhỏ. Bố nuôi phát hiện, ăn sạch sẽ: "Tưởng mình là công tử à? Cút ra cọ toilet đi!"
Anh biết mình không được yêu, nhưng không hiểu vì sao.
Đến đêm mưa năm mười hai tuổi, tiếng chai lọ vỡ đ/á/nh thức anh.
Bố mẹ nuôi cãi nhau trong phòng khách, tiếng thét đi/ên lo/ạn x/é toang màn đêm: "Ban đầu nếu mày không đẻ nổi con trai, tao đâu phải nhặt thằng hoang này về?!"
Tiếng sét n/ổ vang, anh bỗng trở nên tĩnh lặng.
Không cần đ/au đầu nghĩ lý do nữa.
Mùa đông mười bốn tuổi, bố mẹ nuôi lái xe lên huyện m/ua đồ Tết, đ/âm vào xe tải trên đường trơn trượt.
Trong đám tang, không ai liếc mắt nhìn anh.
Lúc này tôi mới hiểu vì sao anh luôn cô đ/ộc.
Vì sao phải trở thành tên đầu gấu tai tiếng.
Bởi anh biết, chẳng ai xót thương mình.
Cũng chẳng ai giúp đỡ.
Chỉ có tự vũ trang cho mình, mới sống sót được.
"Chu Hồi, anh chưa từng nghĩ tìm bố mẹ đẻ sao?"
"Ngân hàng gene quốc gia có thể..."
Những giọt mưa ào ào trút xuống, hóa thành vệt mực quanh chúng tôi.
"Tìm làm gì?"
Anh khẩy khẩy, kéo tôi vào trú dưới mái hiên.
Giọng hòa cùng mưa rơi, nhẹ như gió thoảng:
"Thằng s/ay rư/ợu từng nói... anh bị bỏ rơi, lúc họ nhận nuôi, người đầy thương tích."
"Vậy mà anh còn phải cảm ơn họ c/ứu mạng."
Nhìn vết s/ẹo trên bụng anh, cổ họng tôi nghẹn lại.
"Nhưng biết đâu, sự thật không phải vậy?"
Anh dựa vào tường, ánh mắt lạnh lùng:
"Ôn Thời Hạ."
"Em biết chó hoang sống sót bằng cách nào không?"
Anh ngừng lại, tự nói tiếp:
"Vì chúng đã không còn mong đợi, sẽ có người tìm đến."
Mưa vẫn rơi, khoảng lặng bao trùm giữa chúng tôi.
Tạnh mưa, tôi kéo vạt áo anh.
"Chu Hồi." Tôi hỏi vu vơ, "Anh định thi vào Đại học A à?"
Anh nghiêng đầu nhìn, mắt chớp chớp.
Không đợi trả lời, tôi mỉm cười:
"Vậy thì em cần cố gắng hơn nữa.
Để anh không phải cô đơn."
Anh nhìn tôi hồi lâu, cổ họng lăn tăn, giọng khàn đặc:
"Ôn Thời Hạ, em ngốc lắm à?"
"Ừ, có lẽ vậy." Tôi gật đầu.
Anh ôm tôi vào lòng, thì thầm: "Cảm ơn em."
Nhưng sau này, lời hứa ấy tôi đã thất hẹn.
11
Suốt ba ngày liền, tôi đều đi nhờ xe Khương Hoan đến công ty.
Không biết chiếc xe bị kéo đi đâu, không có số liên lạc, đành phải hỏi Thẩm Nghiễn Lễ.
Lịch sử chat của chúng tôi đơn giản đến phát hờn.
Ngày đầu:
[Xe sửa xong chưa?]
[Chưa.]
[1]
Ngày hai:
[Xe sửa xong chưa?]
[Chưa.]
[1]
[...]
Ngày ba:
Vừa mở khung chat.
Chưa kịp gõ xong, đối phương đã reply [Chưa.]
Tôi định gõ "1", tin nhắn mới lại hiện:
[Ôn Thời Hạ, em có thể ngừng gõ cái số 1 quái q/uỷ đó không?]
Tôi lặng lẽ xóa, gõ "2".
[Cấm gõ số khác, cấm tuyệt đối mọi con số.]
Tôi nhíu mày, lại xóa.
Thấy tôi im lặng lâu, hắn tiếp tục phá vỡ phòng thủ:
[Giữa chúng ta không có chuyện gì khác để nói sao???]
[Vậy anh cho em số điện thoại tiệm sửa xe, em tự liên hệ?]