Tộc trường sinh

Chương 12

30/10/2025 18:34

Lúc này Phùng Kỳ Thời, dường như trùng khớp với hình ảnh chàng thanh niên nh.ạy cả.m, ngang ngược, luôn thích rình rập trong bóng tối trong ký ức tôi, nhưng cũng dường như hoàn toàn khác biệt.

Trên người anh ta xuất hiện thứ gì đó đã được lắng đọng qua ngàn năm tháng.

Không phải sự già nua, mà là một sự bình thản thấu suốt đến mức tà/n nh/ẫn.

Một ngàn năm không gặp, anh ta đã tiến bộ hơn nhiều.

Phùng Kỳ Thời nói xong, nhẹ nhàng đứng dậy từ chiếc ghế đẩu nhỏ, vươn vai duỗi cánh.

"Được rồi, mọi người, đã chuẩn bị xong hết thì chúng ta lên đường thôi."

Anh ta nhe răng cười, để lộ hai hàm răng trắng bóng: "Đi cư/ớp dâu nào."

9

Lời vừa dứt, mái tóc dài như hòa làm một với bóng tối của Phùng Kỳ Thời bỗng lan tỏa vô thanh. Từ dưới chân anh ta tỏa ra, nhanh chóng quấn lấy mắt cá chân mọi người, nuốt chửng tất cả. Mặt đất biến mất, dưới chân chỉ còn là vũng nước mực sâu thẳm không đáy.

Một cảm giác rơi tự do kỳ lạ ập đến.

[Ch*t ti/ệt! Đây là đường đi nhân viên VIP chuyên dụng sao?]

[Có nội gián quả là khác biệt, hiệu ứng dịch chuyển này cao cấp hơn nhiều so với cái chìa khóa mở cửa của Giản Y!]

[Th/uốc chống say xe... ai có th/uốc chống say xe không... tôi cảm thấy tam h/ồn thất phách sắp văng ra ngoài hết rồi]

Khi bàn chân lại chạm đất, cảnh vật trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.

Một tòa sơn trại hùng vĩ mọc lên giữa núi non hiểm trở.

Những chiếc đèn lồng đỏ thắm treo cao trước cổng trại tỏa ánh sáng m/áu dưới bầu trời u ám. Những dải lụa đỏ phấp phới trong gió, không giống đồ trang trí lễ cưới mà tựa những lá cờ chiêu h/ồn. Tiếng trống nhạc, tiếng ồn ào vẳng ra từ sâu trong trại.

Tôi nhìn tòa sơn trại trước mặt, chợt cảm thấy quen thuộc.

"Phùng Kỳ Thời." Tôi lên tiếng, "Những thế giới trong các phó bản này, có phải đều từng tồn tại thực sao?"

Anh ta đứng bên cạnh tôi, mái tóc đen đã trở lại bình thường, buông xuống gọn gàng sau vai. Phùng Kỳ Thời vừa định mở miệng—

"Tùng... tùng... xèng..." Một hồi kèn sáo chói tai vang lên từ xa đến gần, c/ắt ngang cuộc đối thoại giữa chúng tôi.

Cổng sơn trại từ từ mở ra, một đội rước dâu bước ra. Đi đầu là những hình nhân bằng giấy, trên mặt chúng tô son má đỏ chói, miệng cười ngoác đến mang tai.

Theo sau là ban nhạc thổi những giai điệu lệch tông, nghe không giống tiếng vui của người sống mà tựa bữa tiệc đi/ên lo/ạn của m/a q/uỷ.

Ở giữa đội hình là kiệu cô dâu tám người khiêng, thân kiệu đỏ như m/áu, trên đó vẽ bằng nhũ vàng hình rồng phượng giao hoan.

"Là... là cô dâu m/a!?" Kính Cận hoảng hốt hét lên.

Chiếc kiệu hoa dừng lại trước mặt mọi người, một bàn tay đeo móng giả lộng lẫy từ trong màn kiệu thò ra, từ từ vén rèm lên.

Giản Y ngồi ngay ngắn trong kiệu, đầu đội mũ phượng, mình khoác áo xiêm, trang điểm tinh xảo. Chỉ có điều vẻ đẹp ấy giờ đây mang theo sự oán đ/ộc lạnh lùng.

Cô ta lạnh lẽo liếc nhìn đám đông, "To gan thật, dám tìm đến tận cửa, các người đến đây để uống rư/ợu mừng của tôi, hay là để dâng cái đầu ch*t của mình làm quà chúc mừng cho đôi tân hôn này?"

Lời chưa dứt, thân thể Giản Y bỗng bùng lên một luồng âm khí kinh khủng, nhiệt độ xung quanh tụt xuống đột ngột.

Sắc mặt cô ta trắng bệch như giấy, đồng tử hoàn toàn ngập trong màu m/áu. Tà áo cưới đỏ thắm trên người bay phấp phới dù không có gió, vô số tiếng gào thét oan h/ồn vẳng lên từ vạt áo.

Giờ đây, cô ta không còn là Giản Y, mà đã trở thành một cô dâu m/a thực sự trong lễ minh hôn.

"Gi*t bọn chúng!"

Theo lệnh của cô ta, những hình nhân giấy bỗng sống dậy, cười khanh khách rồi xông tới!

Đồng thời, vô số bàn tay xươ/ng trắng bệch từ mặt đất mọc lên, tóm lấy mắt cá chân mọi người.

"Đỡ lấy!" Phùng Kỳ Thời quát lên, không biết từ đâu lôi ra mấy vũ khí ném cho Xinh Đẹp và những người khác. Mái tóc dài của anh ta cũng giăng khắp nơi, trong chớp mắt x/é nát vô số hình nhân giấy.

Còn tôi thì lôi ra cả đám tổ tiên nhà bà lão.

Cuộc hỗn chiến bùng n/ổ trong chốc lát.

Hình Xăm gầm lên, vung rìu bản ch/ém đôi một hình nhân giấy lao tới. Nhưng vết ch/ém không chảy m/áu mà tuôn ra cát đen, nhanh chóng tái hợp lại.

Kính Cận vừa khóc sụt sùi sợ hãi, vừa dùng ki/ếm dài ch/ém những bàn tay xươ/ng trên mặt đất.

Còn mục tiêu chính của Giản Y từ đầu chỉ là Cảnh Dực Châu.

Cô ta từ trong kiệu bay ra, hai tay áo thủy tụ như đôi rắn đ/ộc b/ắn thẳng về phía hắn.

"Coi chừng!" Xinh Đẹp hét lên, theo phản xã lao đến lấy thân mình che chắn cho Cảnh Dực Châu.

"Xoẹt!" Tay áo thủy tụ không chút nương tay xuyên thủng ng/ực cô.

Gương mặt Xinh Đẹp vẫn đọng lại vẻ kinh hãi và không thể tin nổi. Cô cúi nhìn lỗ thủng trên ng/ực, rồi ngẩng lên nhìn Cảnh Dực Châu. Đôi môi đ/au đớn mấp máy, như đang thều thào gọi mẹ. Thân thể cô cuối cùng mềm nhũn gục xuống.

"Không!" Cảnh Dực Châu giơ tay ra, mắt trợn trừng.

"Ha ha ha ha! Đáng đời! Đến lượt anh đấy!" Tiếng cười đi/ên lo/ạn của Giản Y vang vọng trước sơn trại.

"Mẹ kiếp!" Hình Xăm chứng kiến cảnh tượng, hoàn toàn nổi gi/ận, "Lão tử liều với chúng mày!"

Gã đi/ên cuồ/ng như hổ dữ, bỏ mặc phòng thủ, vung rìu bản xông thẳng về phía Giản Y. Nhưng Giản Y chỉ kh/inh bỉ liếc nhìn gã

.

Mấy con q/uỷ dị từ bóng tối của Giản Y chui ra, lặng lẽ quấn lấy Hình Xăm. Gã ch/ém đổ một con, lại có hai con khác lao tới, cuối cùng, một móng vuốt m/a quái lạnh lẽo xuyên qua tim từ sau lưng. Gã nhổ m/áu, thân thể đổ sầm xuống đất.

[Ch*t ti/ệt! Đừng mà!]

[Cái ch*t của hầu hết mọi người đều ngắn ngủi, đột ngột, không giá trị, cũng chẳng ai nhớ]

[Nhưng bọn họ đều là tử tù, là tội phạm, vốn đáng phải ch*t...]

Tôi liếc nhìn hai x/á/c ch*t vài phút trước còn nói chuyện với tôi.

Rồi lại quay đi. Tiếp tục quan sát kỹ hơn hình dáng sơn trại trong lúc vật lộn với q/uỷ dị.

Đội chỉ còn lại tôi và Phùng Kỳ Thời, cùng Kính Cận đang sợ mềm nhũn ngồi bệt dưới đất, và Cảnh Dực Châu mắt đỏ ngầu.

Đúng lúc này, Cảnh Dực Châu đột nhiên có hành động khiến tất cả bất ngờ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ hoàn thành cốt truyện max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
38
Tàn Tro Pháo Hoa Chương 11