Bố tôi gi/ật mình, vung tay t/át một cái: 'Mày nói nhảm cái gì thế?!'
Mẹ kế vừa được dỗ dành đã lao tới, mặt mày đi/ên cuồ/ng: 'Em trai nào? Mao Hữu Nghĩa, anh dám ngoại tình đẻ con hoang sau lưng tôi?'
Bố tôi cáu kỉnh: 'Làm gì có chuyện đó, con nít nói bậy đấy.'
Mẹ kế không chịu nghe, túm ch/ặt tay ông: 'Anh còn có lương tâm không, em theo anh từ năm 16 tuổi...'
Không xin được tiền, tôi chẳng thiết xem trò hề này.
Vừa bước ra cửa, em gái đã đuổi theo: 'Chị biết từ khi nào?'
Tôi bực bội, không muốn trả lời nhưng không thoát được, lạnh lùng đáp: 'Thế còn em? Sao em biết, sao không nói với mẹ?'
Em gái cúi gằm mặt. Trong chớp mắt, cả người em như chìm trong bóng tối.
'Tháng trước... Hồi nhỏ bố mẹ thương em trai hơn, mỗi khi buồn em tự an ủi: ít nhất mình vẫn hơn chị. Giờ nghĩ lại thật nực cười, đồ được tặng kèm khi m/ua hàng thì tốt x/ấu gì cũng vô giá trị.'
Tôi không hứng nghe than thở, định bỏ đi thì thấy bố tôi đạp cửa bước ra, n/ổ máy phóng đi.
Mẹ kế lao theo, ngã sõng soài xuống đất, rú lên: 'Mao Hữu Nghĩa, đồ ch*t không kịp ngáp!'
Em gái nhét vật gì vào tay tôi: 'Em chỉ có chừng này. Mong bà ngoại chị mau khỏe.'
Cô bé đỡ mẹ kế vào nhà. Tôi mở khăn tay - xấp tiền lẻ 53 đồng.
Sau cùng, tôi nắm ch/ặt 63 đồng, má sưng húp, thân thể rã rời về nhà.
Nắng chiều tháng tám vẫn gay gắt, nhưng toàn thân tôi lạnh toát.
Vừa vào sân đã thấy đèn sáng, tưởng tr/ộm đột nhập. Chạy vào thì thấy mợ ôm đống quần áo, chân kê bao tải lớn.
Thấy tôi, mợ xông tới vỗ mông: 'Chạy đâu rồi hả? Mợ phát đi/ên lên, định sang nhờ xã trưởng mở loa gọi đây này.'
Tôi đưa hết tiền: 'Mợ ơi, cháu hỏi rồi, học trung cấp không mất học phí. Cháu sẽ tự lo sinh hoạt phí.'
'Tiền viện phí bà coi như mợ cho cháu v/ay. Sau khi tốt nghiệp năm năm, à không, ba năm cháu trả hết.'
'Xin mợ, cháu không muốn bà ch*t...'
Tôi muốn nói mình học giỏi, chăm chỉ, biết đền ơn... Nhưng nghẹn lời.
Chỉ biết khóc: 'Chỉ cần học xong, cháu có thể trả n/ợ. Xin c/ứu bà cháu.'
Mẹ mất rồi, bà là người thân duy nhất. Bà mà mất, cháu cũng ch*t theo.
'Đồ ngốc!'
Mợ ôm ch/ặt tôi, nước mắt ròng ròng: 'Bà là trách nhiệm của cả nhà. Con chỉ cần học, đừng lo nghĩ.'
'Vừa học vừa c/ứu bà. B/án nhà b/án đất xong rồi, đủ tiền rồi.'
Tôi chợt hiểu vì sao đồ đạc chất đống trong nhà.
'Mợ ơi...'
Tôi nức nở trong lòng mợ.
Bà 61 tuổi - tuổi xưa ở quê đã là thượng thọ. Hàng xóm khuyên: 'Bà già rồi, mổ xong chưa chắc sống, sống cũng không lâu. Tội gì tốn tiền...'
Nhưng bà là cột trụ tinh thần của cả nhà. Sao nỡ khoanh tay đứng nhìn?
Hôm sau, mợ lên thành phố trước. Tôi ở lại dọn dẹp, định hôm sau đi.
Ai ngờ có khách không mời.
Mẹ kế trang điểm lộng lẫy, liếc nhìn căn nhà tồi tàn, cười khẩy: 'Hồi nhỏ đến nhà mẹ mày chơi, cũng y chang thế này. Bao năm rồi, nhà người ta xây lầu hết rồi, nhà này vẫn thế.'