“Mẹ tôi dạy rằng muốn mời người khác ăn cơm thì phải thể hiện thành ý.”
Tịnh Hách vỗ nhẹ lên đầu tôi: "Học sinh cấp ba đâu cần nghĩ nhiều thế, lo học hành cho tốt là được."
Khi bữa ăn kết thúc, ba người kia rủ tôi đến quán bar của họ chơi.
Kim Mao nói: "Tiểu Chu, quán bọn anh vui lắm, toàn trai xinh gái đẹp. Em đẹp trai thế này chắc chắn được nhiều người để ý..."
Chưa dứt lời, Tịnh Hách đã ngắt lời: "Tiểu Chu, anh đưa em về."
Anh liếc nhìn Kim Mao: "Giang Trì Vũ, đừng dắt bậy người ta."
"Hách ca, anh lo lắng thế không biết còn tưởng quán bọn mình không đàng hoàng nữa!"
Tịnh Hách: "..."
Sau bữa ăn đó, qu/an h/ệ giữa tôi và người hàng xóm mới thực sự gần gũi hơn, nhưng vẫn không có nhiều giao thiệp.
Tôi là học sinh, anh là chủ quán bar kiêm bartender.
Vốn dĩ đã là hai thế giới khác nhau.
Cuối cùng tôi cũng dần quen với cuộc sống một mình, ngày ngày đến trường rồi lại về nhà.
Cho đến khi mùa hè đến.
9
Thời gian ở nhà của tôi dài hơn, hầu hết dành để giải đề.
Quán bar của người hàng xóm làm ăn rất khá, nhiều hôm đến gần 6 giờ sáng mới về nhà.
Có hôm tôi trằn trọc đến 4 giờ sáng vẫn không ngủ được, đang lúc đi vệ sinh thì nghe thấy tiếng "ầm" ngoài cửa.
Thường vào giờ này mà còn động tĩnh thì chỉ có thể là Tịnh Hách.
Tôi do dự vài giây rồi cẩn thận mở cửa, thò đầu ra thì đèn cảm ứng vẫn sáng, Tịnh Hách nằm vật dưới đất.
Tôi sững người, vội bước ra ngoài quỳ xuống bên cạnh anh.
"Hách ca?" Tôi khẽ gọi, lắc nhẹ người anh.
Tịnh Hách toàn thân bốc mùi rư/ợu, rõ ràng đã say mềm.
"Anh ơi, anh tỉnh lại đi." Tôi sờ soạng khắp người anh mà không tìm thấy chìa khóa.
Tịnh Hách có phản ứng nhưng mắt vẫn nhắm nghiền, chỉ biết chắc là người không sao.
Nhìn hành lang, tôi không đành lòng để anh một mình ở ngoài, đành nghiến răng dùng hết sức đỡ anh dậy, lôi vào nhà mình.
Tịnh Hách cao lớn, người rắn chắc, nặng trịch.
Tôi tốn cả buồng gan mới đưa được anh vào phòng mình.
Cởi giày cho anh xong, tôi quay ra đóng cửa tắt đèn, vào phòng chính.
Hậu quả của việc mất ngủ là sáng hôm sau tôi ngủ đến mặt trời lên đỉnh đầu mới tỉnh. Vừa mở mắt đã thấy Tịnh Hách ngồi trong phòng khách, không biết đã ngồi bao lâu.
"Hách ca, anh dậy sớm thế?"
Tịnh Hách quay lại nhìn tôi, vẫn mặc nguyên bộ đồ hôm qua, xoa thái dương: "Tối qua anh vào đây bằng cách nào thế?"
Anh hoàn toàn mất trí nhớ.
Cũng phải, say đến mức bất tỉnh nhân sự mà.
Tôi kể sơ qua, kể cả việc không tìm thấy chìa khóa trên người anh.
Tịnh Hách sờ khắp người, kết luận: "Chắc để quên ở quán bar rồi."
Tôi lấy đồ vệ sinh dùng một lần trong nhà cho anh.
"Hách ca, em gọi đồ ăn nhé, anh muốn ăn gì?"
Tiếng nước trong nhà vệ sinh ngừng chảy, vọng ra câu trả lời: "Em ăn gì, anh ăn nấy."
Khi Tịnh Hách bước ra, nhìn mấy hộp đồ ăn trên bàn rồi lại nhìn đống mì gói xếp góc nhà, hỏi: "Mấy ngày nghỉ em toàn sống bằng đồ ăn sẵn với mì gói thế này?"
"Sao ạ?" Tôi ngơ ngác nhìn anh.
Đi học thì còn ăn căng tin, ở nhà gọi đồ ăn tiện hơn. Tôi cũng biết nấu chút nhưng tay nghề không khá lắm.
Tịnh Hách không nói gì thêm.
Anh ăn xong lấy điện thoại nhắn tin cho ai đó rồi ra về, tiện tay mang theo túi rác.
Vốn đó chỉ là một ngày bình thường, cho đến chiều hôm sau, Tịnh Hách nhắn tin: [Qua ăn cơm].
?
Lần đầu tiên tôi bước vào nhà Tịnh Hách.
Trên bàn ăn bày mấy món ngon.
Mùi thơm phức.
Tịnh Hách mặc áo ba lỗ đen bưng bát canh từ bếp ra.
"Ngồi đi."
"Hách ca biết nấu ăn ạ?" Tôi vẫn chưa hết bất ngờ.
Tịnh Hách gật đầu, đặt bát canh trước mặt tôi: "Ăn nhiều vào, anh một mình ăn không hết."
Không món nào trên bàn là không ngon, tôi vừa ăn vừa giơ ngón cái.
"Anh đỉnh quá!"
Tịnh Hách cũng không khiêm tốn, khóe miệng nhếch lên: "Tất nhiên."
Đã lâu lắm rồi tôi không có cảm giác dùng bữa tại nhà như thế này, dù là nhà hàng xóm vẫn khiến lòng ấm áp.
Tôi cúi đầu ăn ngấu nghiến, Tịnh Hách không nhận ra sự khác thường trong cảm xúc của tôi.
Từ hôm đó trở đi, người hàng xóm tay xăm của tôi thi thoảng lại trổ tài nấu nướng và mời tôi qua dùng bữa.
10
"Hách ca, không thì em đóng tiền ăn cho anh nhé?" Cứ ăn không mãi thế này, tôi thấy áy náy.
Tịnh Hách đang đảo chảo bên bếp, tôi phụ anh chuẩn bị.
Rồi nghe thấy tiếng cười khẽ: "Anh thiếu tiền của em lắm hay sao?"
Tôi biết anh không thiếu tiền, nhưng ăn của người ta thấy ngại.
"Chỉ là nấu ăn tiện tay thêm chút đồ thôi, đừng nghĩ ngợi nữa."
Xong việc phụ bếp, tôi đứng nhìn Tịnh Hách một lúc rồi bỗng hỏi: "Hách ca, anh đẹp trai thế này, ki/ếm tiền giỏi, nấu ăn ngon, sao vẫn đ/ộc thân thế?"
Là đồng giới, tôi cũng phải thừa nhận Tịnh Hách thuộc tuýp người được nhiều người theo đuổi.
Tịnh Hách nghe vậy im lặng giây lát, quay lại đ/á nhẹ tôi: "Cút, nhỏ tuổi mà đã nhiều chuyện thế?"
"..."
Năm học cuối cấp bắt đầu, tôi lại ăn căng tin trường, sáng đi tối về sau giờ tự học.
Học hành bận rộn.
Nhưng cuối tuần thi thoảng vẫn được thưởng thức tài nấu nướng của Tịnh Hách.
Năm học này trôi qua rất nhanh, sinh nhật 18 tuổi của tôi trôi qua trong những kỳ thi, chẳng ai biết cũng chẳng ai nhớ.
Trong điện thoại vẫn lưu tin nhắn chúc mừng sinh nhật năm ngoái của bố mẹ.
Tôi cao hơn trước, cũng dần vượt qua giai đoạn u ám đó, nhưng không thể nào vui vẻ như xưa.
Năm cuối cấp này, đầu tôi hầu như chỉ toàn đề thi và công thức, thi thoảng nghĩ chuyện gì khác lại bị ch/ôn vùi ngay.
Tôi từng khoác lác với bố mẹ sẽ thi vào trường đại học top đầu thành phố - một trường 985 danh tiếng.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ đi xa.
Và sau học kỳ hai năm cuối cấp, cách chăm sóc của Tịnh Hách cũng thay đổi.