7
Khi ông ấy định kéo tôi lên xe, tôi đành nhượng bộ: "Con có thể đưa tiền cho bố mẹ."
Tôi dẫn họ đến căng tin trường, m/ua đồ ăn rồi vừa khóc vừa nói: "Bố mẹ ơi, con tuy không ki/ếm được nhiều nhưng quen vài người bạn tốt. Đợi con đi mượn tiền họ."
Họ hài lòng gật đầu.
Chỉ có Nghiêm Cổn Cổn bên cạnh thêm dầu vào lửa: "Mới khai giảng không lâu, làm sao nó có thể mượn được tiền."
Tôi không thèm để ý đến anh ta, lại sợ họ theo dõi, thận trọng chạy nhanh đến máy ATM của trường rút năm vạn tệ.
Thấy tiền, bố tôi mắt sáng rực: "Đóng học 1 vạn mà v/ay được 5 vạn, đúng là món hời!"
Mẹ tôi cười tít mắt vỗ vai tôi: "Nhưng phải nói rõ, tiền này do con tự v/ay, không liên quan đến anh trai."
Tối đó, tôi thấy anh trai đăng trạng thái: "Dùng tiền tự ki/ếm được đưa bố mẹ đi Maldives!"
Kèm tấm ảnh tự sướng nhe răng của ba người - nhìn mà phát gh/ê.
8
Số dư trong thẻ giảm đi năm vạn, tôi xót cả đêm không ngủ được.
Sáng hôm sau, tôi với quầng thâm dưới mắt nghiến răng tự tăng thêm một giờ bói toán sau giờ học, để sớm có thể thoát khỏi cái gia đình đó.
Đang tính toán hồ sơ phân ban cho đàn em thì đơn lớn ập đến.
Lớp trưởng Tô Lưu lớp bên hốt hoảng tìm tôi: "Anh ba Tô Bính của tôi bị b/ắt c/óc! Bọn b/ắt c/óc đòi 800 triệu!"
800 triệu - đủ m/ua cả trường chúng tôi!
“Nếu cô có thể tìm thấy anh ba tôi, tôi đảm bảo sẽ trả cô sáu chữ số."
Cô ấy đưa tờ giấy ghi bát tự của Tô Bính.
Vừa nhìn tôi đã hút khí lạnh: Có gì đó sai sai!
Cô ấy lập tức căng thẳng theo: "Anh ba tôi không sao chứ?"
Tôi ấp úng: "Anh ba cô không sao, nhưng anh cả cô sắp gặp chuyện lớn rồi!"
Ba chiếc Maybach đỗ trước cổng trường.
Gia đình nhà họ Tô mời tôi lên xe: "Cô bé, nói năng cẩn thận. Người bị b/ắt c/óc là Tô Bính, sao Tô Giáp lại gặp nạn?"
"Vì kẻ b/ắt c/óc Tô Bính chính là Tô Giáp."
Thấy họ không tin, tôi nói tiếp: "Tô Lưu, Tô Bính đang ở kho số 3 bãi đỗ xe hoang ở phía Tây ngoại ô!"
Một tiếng sau, Tô Bính được giải c/ứu.
Bọn b/ắt c/óc khai ra ngay kẻ chủ mưu.
Tô Giáp giả vờ ngây ngô nhưng bị camera lật tẩy.
Khi bị c/òng tay, hắn gào lên: "Rõ ràng tôi mới là con trưởng, tại sao người quản lý tập đoàn Tô thị lại là Tô Bính."
Hóa ra từ đời ông Tô Lưu, gia tộc nhà họ Tô luôn truyền cho con trưởng.
Nhưng đến đời Tô Lưu, bố của Tô Lưu lại thiên vị, bất chấp truyền thống, nhất quyết giao sản nghiệp cho Tô Bính có năng lực xuất chúng.
Tô Giáp bất mãn nên mới ra tay.
Tô Lưu chuyển sáu chữ số vào tài khoản của tôi.
Tôi m/ua ly trà sữa trân châu 38 tệ tự thưởng cho bản thân!
9
Kỳ thi cuối kỳ cận kề.
Tôi bận học và xem bói, chưa về nhà lần nào - cái nơi lạnh lẽo ấy về làm gì?
Phó Linh Tu hôm nay đến trường với cô gái diện toàn đồ GUCCI.
Vẻ quý phái của cô ta khiến người ta gh/en tị.
Khác hẳn vẻ bần hèn của tôi.
Tôi định quay đi thì Phó Linh Tu đuổi theo: "Nghiêm Cẩm Lý!"
Cô gái nở nụ cười ngọt ngào đưa bàn tay được nuông chiều: "Chị là bạn mới của Phó thiếu à? Em là Lâm Ôn Noãn."
Tên cô ta dường như mang theo hơi ấm của nhà kính, là loại hoa được cha mẹ nâng niu tưới tắm từ nhỏ.
"Dạo này cô ấy đi nghiên c/ứu ở Thụy Sĩ."
"Cách đây không lâu cô ấy đi du học ở Thụy Sĩ."
Phó Linh Tu đút hai tay vào túi quần, cổ tay lộ ra chiếc đồng hồ sáu chữ số, tôi còn không biết đó là nhãn hiệu gì, cậu ta lại quay sang Lâm Ôn Noãn: "Hai đứa em hoang của tôi là cô ấy tìm ra đấy."
Cô ta nhìn tôi đầy ngưỡng m/ộ vỗ tay: "Trời ơi! Lần đầu tiên em thấy người lợi hại như vậy đó!"
"Chị xem hộ duyên phận bọn em nhé?" Cô ta khoác tay Phó Linh Tu.
Khi Phó Linh Tu nhướng mày nhìn tôi, tôi dường như thấy trong mắt Lâm Ôn Noãn lóe lên một tia lạnh lùng.
"Xin lỗi!" Tôi lùi lại: "Tôi nhận mọi quẻ trừ chuyện nhân duyên."
Bà nội tôi dặn: Chuyện trai gái không do thiên mệnh, chỉ là lựa chọn cân đo.
Lâm Ôn Noãn giơ giày cao gót chặn đường: "Phó thiếu, bạn anh không coi em ra gì nhỉ!"
Tôi cảm nhận rõ á/c ý.
Tránh đụng chạm, tôi nói: "Có lẽ tôi và Phó thiếu chỉ là qu/an h/ệ khách hàng?"
Sắc mặt Lâm Ôn Noãn rất khó coi, tại sao! Rõ ràng cô ta đã có cả thế giới, nhưng vẫn cố ý làm khó một người không đáng kể như tôi!
Sau này Dư Thiên Thiên kể, hai nhà họ Lâm - Phó đã đính hôn.
Lúc trước cô ta bênh Phó thiếu là do Lâm Ôn Noãn nhờ vả - phải trông chừng cậu ta khi cô ta vắng mặt.
Hôm sau, Phó Linh Tu nhuộm tóc đen, chặn tôi ở hành lang: "Bố tôi đồng ý đưa hai đứa con riêng và người phụ nữ kia ra nước ngoài. Giờ thì ổn định rồi..."
Chưa dứt lời, Lâm Ôn Noãn đã như bóng m/a áp sát: "Phó thiếu, em tìm anh mãi!"
"Tóc đen đẹp lắm!"
Tôi ôm sách bỏ đi.
Nhưng Phó Linh Tu ngày nào cũng đến xem quẻ, sợ lũ em hoang quay lại.
Mỗi lần như thế, tôi đều cảm nhận ánh mắt đầy đe dọa - Lâm Ôn Noãn đang theo dõi!
9
Trước ngày thi cuối kỳ.
Tôi đang cắm cúi học thì Lâm Ôn Noãn hét lên: "Ai lấy ví của tôi!"
Mọi người xúm lại, trừ tôi.
Có người hỏi: "Lâm Ôn Noãn, cậu xem lại xem có bỏ quên đâu không?"
Cô ta quả quyết: "Không thể! Trưa nay tôi còn m/ua giày LV giới hạn cho Phó thiếu."