Tôi lấy điện thoại từ túi ra, lật đến album ảnh.

Chỉ có một bức duy nhất.

Là tôi lén chụp.

Tôi đưa điện thoại cho Lão Trương.

Lão Trương cầm lên xem, mắt trợn to.

"Cái này, cái này..."

Ông ta đưa điện thoại gần rồi xa, xem đi xem lại mấy lượt.

"Xuân Sinh, vợ cậu là đàn ông à!"

Tôi gật đầu.

Ánh mắt kiên định.

Đúng vậy, là vợ tôi.

Lão Trương há hốc mồm rồi ngậm lại, cuối cùng thốt lên:

"Cậu này... thôi, mỗi người một ý."

"Nhưng cô vợ này của cậu đẹp ch*t ti/ệt thật."

Tôi hoàn toàn đồng ý, lại chỉnh sáng màn hình hơn để nhìn rõ dưới nắng.

Lão Trương nheo mắt nhìn thêm lần nữa, bỗng "Ủa" lên tiếng.

"Khoan đã,"

Ông ta đột nhiên vỗ đùi đ/á/nh bốp.

"Tao nhớ ra rồi! Tao từng gặp hắn!"

Tim tôi như nhảy lên cổ họng.

"Thật à? Ở đâu?"

"Ở cái... đúng rồi, khu Thịnh Thế Đại Hạ ấy!"

Lão Trương khoa tay múa chân.

"Lúc đó tao còn nghĩ, từ đâu ra người đẹp thế này, cứ như ngôi sao trên TV."

Thịnh Thế Đại Hạ?

Đó là tòa nhà văn phòng đắt nhất trung tâm thành phố.

Vợ tôi đến đó làm gì?

"Anh ấy trông ổn không? Có bị đói khát gì không?"

Tôi sốt ruột hỏi.

Tinh thần vợ tôi không tốt lắm, không biết một mình có chịu thiệt thòi không.

Lão Trương nhìn tôi đầy nghi hoặc.

"Xuân Sinh, đầu cậu có vấn đề à? Anh ta trông đéo nào giống kiểu chịu thiệt đâu."

"Lúc tao gặp, bên cạnh anh ta còn có một gã mặc vest sang trọng, đồng hồ đeo tay trị giá bằng nửa mạng chúng mình đấy."

"Hai người hình như đang thương lượng giao dịch gì đó, nghe bảo b/án được tám trăm... đúng, chính x/á/c là tám trăm!"

Tôi bóp ch/ặt bộ đồ lao động đầy bụi, giọng run run.

"Trương ca, Thịnh Thế Đại Hạ cách đây xa không?"

"Hơi xa, đi taxi cũng mất năm sáu chục đấy."

"Cậu định đi tìm anh ta?"

Tôi gật đầu.

Đi bộ.

"Xuân Sinh," Lão Trương thở dài, "Tao biết cậu không nỡ, nhưng... người ta có lẽ thực sự không thuộc về tầm với của cậu."

"Chỗ như Thịnh Thế Đại Hạ, ra vào toàn dân giàu. Vợ cậu đẹp thế, biết đâu..."

Ông ta không nói hết nhưng tôi hiểu ý.

Làm công nhân thành phố lâu nay, tôi nghe đủ thứ "bao nuôi", "trai bao", "tình nhân".

Nhưng tôi chỉ muốn nhìn thấy anh ấy thêm lần nữa.

Chỉ từ xa thôi.

Xem anh ấy sống tốt không.

Người kia đối xử với anh ấy ra sao?

Như thế, tôi cũng yên lòng.

9

Tan ca, tôi lết về nhà trong đ/au đớn.

Tính về tắm rửa, thay bộ đồ sạch sẽ.

Nhưng vừa đẩy cửa, chiếc bao tải chụp lên đầu tôi.

Tôi run b/ắn người.

"Các người là ai? Cần tiền hay..."

"C/âm miệng! Đừng lảm nhảm!"

"Có người trả giá cao thuê chúng tao đến đón cậu."

"Cứ ngoan ngoãn để bị trói cho xong, đỡ phải ăn đò/n."

Giá cao?

Đầu tôi ù đi.

Nhớ tới tám trăm Lão Trương nhắc.

"Là... Thẩm Mạc Thành phải không?"

Kẻ bắt tôi gi/ật mình.

"Mày quen hắn?"

Kẻ khác thúc giục:

"Lo làm gì! Mau đưa người đi, để lộ là to chuyện đấy."

Đúng là anh ấy.

Vợ thật sự đã b/án tôi.

Trong bao tải ngột ngạt, tôi thở không nổi.

Nước mắt chảy dài, thấm ướt cả bao.

Tám trăm đồng.

Trong lòng anh ấy, tôi chỉ đáng giá chừng ấy.

Có người nhấc bổng tôi lên, lôi đi.

Chân què lết trên đất, giày tuột mất một chiếc.

"Thằng này nhẹ như bấc."

"Ít nói mồm! Lẹ lên."

"Này, nó khóc kìa."

"Có cái đéo gì mà khóc? Đã đòi mạng đâu."

"Mày gắt làm gì?"

"Vì mày lắm mồm!"

Tôi bị tống lên xe, chân tay trói gô.

Cảm xúc dần ổn định, đầu óc lại miên man.

Sao vợ lại b/án tôi?

Phải chăng ở ngoài khổ quá?

Sống thành phố đắt đỏ, một mình anh ấy hẳn rất khó khăn.

Chắc anh ấy hết tiền, bị dồn vào đường cùng.

Bằng không, sao nỡ b/án tôi?

Nghĩ tới đó, tôi khóc nấc lên.

"Này, khóc đủ chưa?"

"Đàn ông con trai sụt sùi, t/ởm vãi."

Tôi cắn ch/ặt môi.

"Xin lỗi, làm anh gh/ê t/ởm rồi."

Gã đàn ông im lặng giây lát, phì phèo.

"Tao chịu hết nổi với mày."

10

Xe dừng.

Có người lôi tôi xuống.

Chân trần chạm nền đ/á hoa lạnh buốt.

Thang máy lên cao.

Ting, cửa mở.

Tôi bị đẩy tới trước, bàn chân trần đạp lên thảm mềm mượt.

Mềm thật.

Đây là đâu?

"Người đây rồi."

Có tiếng báo cáo.

Không ai đáp.

Không khí phảng phất mùi th/uốc và nước hoa xa lạ.

Thơm lắm.

Giống mùi trên người vợ.

Bao tải bất ngờ bị gi/ật phăng.

Ánh sáng chói khiến tôi nheo mắt.

Khi mắt thích nghi, tôi mới nhìn rõ.

Đây là căn phòng rộng lớn.

Lớn gấp mười chỗ tôi ở.

Ngoài cửa kính là cả thành phố lấp lánh đêm.

"Điền Xuân Sinh."

Giọng nói vang lên phía trước.

Tôi đưa mắt tìm.

Thẩm Mạc Thành ngồi trên sofa da, bộ vest tôi chưa từng thấy, tay cầm điếu th/uốc.

Anh ấy hoàn toàn khác.

Tóc chải gọn gàng, cạo râu sạch sẽ, toát lên khí chất khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Chân tôi mềm nhũn, suýt quỵ xuống.

"V... vợ?"

Thẩm Mạc Thành nhíu mày, gõ tàn vào gạt tàn pha lê.

"Đừng gọi thế."

Mũi tôi cay.

"Xin lỗi, em... em không biết gọi gì nữa."

Anh ấy chép miệng.

"Gọi Thẩm Mạc Thành."

Rồi lại nhìn khuôn mặt tôi.

"Sao vài ngày không gặp lại đen thui? Như cục than ấy."

"Không bảo đừng thật thà quá, biết trốn chỗ râm thì trốn à?"

"Không được, đốc công trả lương thì phải làm tốt, đó là nguyên tắc."

Thẩm Mạc Thành rõ ràng không muốn bàn nguyên tắc, ánh mắt rời mặt tôi, dừng ở bàn chân.

Tôi vội rụt chân trần lấm bùn lại.

Thảm quá sạch sẽ, dính bẩn anh ấy sẽ gi/ận.

"Chân sao thế?"

Tôi gi/ật mình, mãi mới hiểu đang hỏi mình.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm