Đó là do vợ cho phép.
Anh ấy từng nói, đây là nhà của tôi.
Vừa đăng tải lên trang cá nhân chưa lâu, đã có người đầu tiên thả tim.
Chính là vợ tôi.
Avatar của anh ấy là hình chú chó nhỏ đáng yêu với đôi mắt tròn xoe.
Trông ngốc nghếch, không được thông minh lắm.
Bên dưới là bình luận từ bạn bè.
Đốc công Lão Vương: "Xuân Sinh giỏi thật đấy, ở biệt thự lớn rồi hả? Bao giờ cho anh em đến mở mang tầm mắt?"
Anh họ: "Xuân Sinh, hình cậu photoshop đúng không? Trồng cái gì dưới đất thế, vàng à?"
Còn một người lạ, avatar bông hoa nhỏ màu đỏ: "Ôi giời, không phải Điền thọt sao? Dựa hơi đại gia nào thế?"
Bình luận đó thật chói mắt.
Tôi đâu có dựa hơi đại gia nào.
Tôi cũng đã nỗ lực rất rất lâu mới có được may mắn này.
Nhưng sao trong lòng vẫn thấy ngột ngạt.
Tôi cất điện thoại vào túi, ngẩng đầu lên.
Đằng xa, Thẩm Mạc Thành đang cúi người rắc những hạt nhỏ màu đen xuống luống đất mới xới.
Anh mặc bộ đồ thể thao màu xám tôi m/ua, ống tay xắn đến khuỷu, để lộ cẳng tay rắn chắc.
Ánh nắng phủ lên người anh, từng sợi tóc như phát sáng.
Trông anh hoàn toàn không giống người biết làm nông.
Vậy tại sao lại tự tay làm việc này, còn làm rất chuyên tâm?
Tôi khập khiễng bước đến bờ ruộng.
Ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhìn anh làm việc.
Thẩm Mạc Thành quay đầu, ánh mắt xuyên thẳng vào tôi.
"Ngồi đó làm gì?"
"Ngắm vợ làm vườn." Tôi thành thật trả lời.
"Đẹp trai lắm à?"
Tôi gật đầu.
Anh khẽ hừ một tiếng, không rõ tâm trạng.
Rồi bước đến trước mặt tôi đứng im.
Bóng người cao lớn che mất ánh nắng chói chang.
"Có việc gì?"
Tôi do dự một chút, rồi gật đầu.
Vợ dặn rồi, không được nói dối.
Tôi lấy điện thoại cho anh xem bình luận đó.
Anh cúi xuống liếc qua, cầm điện thoại tìm ki/ếm tài khoản đó rồi thêm bạn.
Sau đó mở chế độ đăng bài.
Anh không gõ chữ, cũng không chọn ảnh.
Chỉ đưa camera điện thoại hướng về phía tôi.
Tôi sững người.
"Tay đâu."
Anh nói ngắn gọn.
Tôi vội giấu tay ra sau lưng.
Bàn tay tôi thô ráp, đầy chai sạn và vết thương, sao có thể cho anh chụp.
"Điền Xuân Sinh."
Tôi đành từ từ đưa tay ra, xòe trước mặt anh.
Rồi anh nắm tay tôi, các ngón tay đan vào nhau, chụp một tấm ảnh.
Tôi xúc động đến r/un r/ẩy.
Cầm điện thoại xem đi xem lại nhiều lần.
Vợ đăng hình tôi rồi, đăng hình tôi lên trang cá nhân!
Trong lòng dâng lên niềm tự hào nhỏ.
Đây còn là bài đăng duy nhất không liên quan công việc trên trang cá nhân của vợ.
Ngày tháng trôi qua quá êm đềm.
Bụng tôi phát phì ra, cơ bắp biến mất, ngay cả da cũng trắng hơn vài tông.
Vợ sẽ chê tôi mất.
Để rèn luyện, tôi lén tìm việc giao đồ ăn.
Người ở đây hiền lành lại hào phóng, khen tôi giao đồ nhanh lại ổn định, tiền boa còn nhiều hơn lương hai tháng của tôi.
Nhân lúc vợ đi làm, tôi lại chạy xe máy đi giao hàng.
Chỉ có đơn này thật kỳ lạ.
Lại chính là nhà tôi?
Vợ không có nhà, cũng chưa bao giờ đặt đồ ăn.
Vậy là ai đặt chứ?
Mở cửa ra là một người lạ mặt đẹp như ngọc.
Tóc hơi xoăn, đôi mắt phượng, khi nhìn người đuôi mắt hơi cong lên, toát lên vẻ khó tả.
Đẹp thật.
"Đưa đồ ăn cho tôi là được."
Anh ta định đóng cửa, tôi chặn lại, nhíu mày hỏi: "Anh là ai?"
"Tôi?"
Anh ta nhướng mày, nhìn tôi từ đầu đến chân.
Dừng lại ở chân trái tôi, bỗng cười.
"Cậu là Điền Xuân Sinh phải không?"
"Vậy cậu ra giá đi. Bao nhiêu tiền thì cậu tự biến khỏi đây?"
Tôi ngồi trên sofa, chân mày nhíu ch/ặt.
Người đẹp tên Kỷ Hoài Ứng, tự xưng là bạn trai cũ của Thẩm Mạc Thành, cũng là mối tình đầu.
Trước đây vì hiểu lầm nên phải xuất ngoại, hai người đành chia tay.
Giờ anh ta trở về, muốn làm lại từ đầu với Thẩm Mạc Thành.
"Anh ấy là vợ tôi. Tôi không b/án anh ấy đâu."
Dù anh có b/án tôi đi.
Tôi cũng không b/án anh.
Kỷ Hoài Ứng như nghe được chuyện cười lớn nhất đời, dựa vào thành ghế cười ha hả.
"Không b/án ảnh?"
Anh ta lặp lại câu nói của tôi, giọng kéo dài đầy châm chọc.
"Điền Xuân Sinh, cậu nhầm lẫn gì rồi?"
"Tôi là thiếu gia duy nhất của gia tộc họ Kỷ, với A Thành còn là bạn thanh mai trúc mã. Năm đó nếu tôi không đi nước ngoài, anh ấy đã không bị h/ãm h/ại, càng không đến nỗi bị loại người như cậu nhặt được."
A Thành... Tôi còn chưa từng gọi vợ như thế.
Tay tôi đặt trên đầu gối, các ngón tay vô thức cào vào vải quần.
"Tôi khuyên cậu nên cầm tiền rời đi sớm đi. Không thì khi A Thành biết tôi về, cậu còn không kịp thu xếp hành lý, coi chừng mất cả chì lẫn chài."
"Dù sao cậu cũng chẳng có gì, thân thể còn t/àn t/ật. Anh ấy ở với cậu chỉ là nhất thời tò mò, giải khuây mà thôi. Giờ người yêu thật sự đã về, đồ chơi như cậu nên cuốn xéo khỏi đây đi."
Đêm đã khuya, Thẩm Mạc Thành đẩy cửa bước vào.
Trên người anh phảng phất mùi rư/ợu, không nồng lắm nhưng tôi vẫn ngửi thấy.
Vợ bình thường không uống rư/ợu.
Phải chăng vì Kỷ Hoài Ứng đã trở về?
"Xuân Sinh."
Anh gọi tôi, giọng hơi khàn.
Tôi vẫn giả vờ ngủ, không dám mở mắt.
"Anh biết em chưa ngủ."
Tôi mở mắt, ánh mắt lảng tránh.
"Vợ... có khó chịu không? Em đi lấy nước nhé?"
"Không cần."
Anh đặt tay lên cổ tôi, lực đạo không nhẹ không nặng.
Rồi cúi người xuống, đ/è ch/ặt lấy tôi.
Mùi rư/ợu càng nồng hơn, hòa với mùi cơ thể anh khiến tôi hoa mắt.
Tôi cắn môi, người cứng đờ, cuối cùng hỏi:
"Vợ... thích em điều gì?"
Anh dừng động tác, giọng càng khàn hơn:
"Thích đ** em, tính không?"
Tôi hơi thất vọng:
"Chỉ thích mỗi đó thôi ạ?"
Thẩm Mạc Thành chống hai tay hai bên, đuôi mắt đỏ ngầu.
Hầu lộn lên xuống, hít mấy hơi thật sâu rồi hôn lên đùi trái tôi, mới lên tiếng:
"Ngoài cái đó ra, em còn có gì."
Tôi bất giác lớn tiếng:
"Nhiều lắm chứ, em m/ua kim cương, vàng cho vợ, còn đưa cả tiền tiết kiệm mấy năm. Em..."