Gặp Tôi Trong Tương Lai

Chương 7

08/11/2025 08:25

Giọng Trần Tư Thần lạnh lẽo vô cùng.

"Nhưng lão Trần đang gặp nguy hiểm."

Tôi dừng bước, quay lại nhìn căn phòng ngủ đã tan hoang phía sau.

"A Nghiễn, tin anh đi, ông ấy sẽ không sao."

Trần Tư Thần nhìn tôi với ánh mắt kiên định.

Tôi chợt nhớ đến câu nói của anh trước cổng trường hôm đó.

"Không có hiện tại, sẽ chẳng có tương lai."

Một hơi ấm lan tỏa từ lòng bàn tay.

Trong đầu tôi bỗng hiện lên một đoạn ký ức không tồn tại.

Đó là cảnh tôi nằm bất động trong chiếc xe khóa kín.

M/áu chảy ra không ngừng, từng chút một lấy đi hơi ấm trên người.

Tôi dần trở nên lạnh lẽo, cảm nhận rõ ràng cái ch*t đang đến gần từng giây.

Nỗi hoang mang và tuyệt vọng ập đến.

Nước mắt tôi lập tức rơi xuống.

Tôi biết, đó là tương lai đã bị thay đổi vì sự can thiệp của Trần Tư Thần.

Tôi để anh kéo tôi xuống lầu.

Khi đi ngang qua phòng khách, một người nằm gục trước cửa.

Là đồng bọn của gã đàn ông kia.

Khi chúng tôi chạy đến sân trước.

Một tiếng động nặng nề vang lên phía sau.

Quay lại nhìn, hai người từ ban công rơi xuống đang nằm bất động.

Tôi gi/ật khỏi tay Trần Tư Thần, đi/ên cuồ/ng chạy đến chỗ lão Trần.

Một con d/ao cắm sâu vào bụng lão Trần.

M/áu tuôn ra ào ạt không ngừng.

Nước mắt tôi trào ra khi lão Trần yếu ớt mỉm cười:

"Khóc gì? Người từ quá khứ không thể gi*t được tôi của tương lai."

Ánh mắt ông đặt lên Trần Tư Thần đứng sau lưng tôi.

"Anh sẽ luôn ở bên em."

Tôi bất lực quỳ xuống bên cạnh.

Ôm lão Trần vào lòng.

Ký ức về cái ch*t lại hiện về.

Tôi nhìn lão Trần thoi thóp trong vô thức.

Cho đến khi một cảm giác lạnh lẽo chạm vào má.

Bàn tay nhuốm m/áu của lão Trần nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi.

Giọng ông càng lúc càng nhỏ dần.

"A Nghiễn, anh đợi em ở tương lai. Vậy hãy hứa với anh, em sẽ đến tương lai gặp anh nhé?"

Tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa.

Cơ thể lão Trần dần trở nên trong suốt trong màn đêm.

Ánh mắt lưu luyến của ông.

Cho đến khi biến mất hoàn toàn, vẫn không rời khỏi tôi.

13

Sau đêm đó, cảnh sát bắt đầu điều tra.

Từ hai tên cư/ớp, họ truy ra được Liễu Phương.

Trong quá trình bị giam giữ, Liễu Phương bị sảy th/ai.

Đứa bé không giữ được.

Người đ/au khổ nhất là cha tôi.

Ông yêu Liễu Phương, nhưng cũng yêu tôi.

Sau khi Liễu Phương vào tù, ông vẫn giúp nuôi Giang Hạ Dã.

Sau khi lão Trần biến mất.

Một ngày, tôi tìm thấy cuốn sổ trong ngăn kéo.

Trong sổ liệt kê rất nhiều thứ.

Tôi mang sổ đến tìm Trần Tư Thần.

Nhìn những ghi chú rõ ràng trong sổ.

Trần Tư Thần tỏ ra hiểu chuyện.

Anh chỉ vào những con số trong sổ.

"Những con số này là để m/ua vé số sau này."

"Mấy dòng này là các dự án có thể đầu tư trong vài năm tới"

"Còn đây là các thành phố nên m/ua nhà trong tương lai."

Trần Tư Thần vừa nói vừa lên kế hoạch đầu tư cho những năm tiếp theo.

Tôi nhìn kế hoạch chi tiết của anh, buông lời bâng quơ:

"Chúng ta như thế này có phải là tiết lộ thiên cơ không, không sợ bị trời ph/ạt sao?"

Vừa nói tôi vừa vòng tay qua cổ Trần Tư Thần.

Trần Tư Thần khẽ gi/ật mình, hít một hơi.

Tai anh đỏ lên nhanh chóng.

Tôi giả vờ không thấy, ngồi vào lòng anh rồi cầm sổ ghi chú lên xem.

Trần Tư Thần thở dài nặng nề.

Anh tháo kính ra, nhẹ nhàng xoay mặt tôi lại, đôi mắt hạ thấp nhìn tôi.

Hơi thở hòa vào nhau.

Hơi ấm phả vào mặt tôi.

Trần Tư Thần dùng ngón tay xoa nhẹ môi tôi.

"A Nghiễn, nụ hôn đầu của em là khi nào?"

Tôi lảng tránh ánh mắt.

"Ờ... năm tám tuổi, dành cho chú chó Bernese nhà mình."

Ánh mắt Trần Tư Thần thoáng tối sầm.

Anh khẽ nhếch mép, giọng điệu khó đoán.

"Ý anh là nụ hôn đầu với người."

Tôi liếm môi, ngượng ngùng buông tay ra, định rời khỏi lòng Trần Tư Thần.

"Ha ha, muộn rồi, em đi m/ua vé số đây."

Nhưng vừa đứng dậy, cảnh vật trước mắt bỗng đảo lộn.

Trần Tư Thần đ/è tôi xuống.

Ánh mắt anh lấp lánh nụ cười đ/áng s/ợ.

"Chạy đi đâu? Anh đâu có ăn thịt em."

Anh nói vậy, nhưng tay đã luồn vào áo tôi.

Bàn tay mát lạnh lướt nhẹ trên ng/ực tôi.

"Với anh mà nói, nụ hôn đầu là của anh đó."

Trần Tư Thần cắn nhẹ vào vai tôi như trừng ph/ạt.

"Không đúng, em đã trao nụ hôn đầu cho anh của mười năm sau."

Giọng anh cuối câu nghe như đang hờn dỗi.

Tôi đưa tay chống lên ng/ực anh, bất ngờ vì nhiệt độ tỏa ra.

"Trần Tư Thần, anh đừng bảo là gh/en với chính mình chứ?"

Trần Tư Thần dừng mọi hành động.

Anh cúi xuống, nhìn tôi với vẻ mặt u ám.

Tất cả đều không cần nói thành lời.

"A Nghiễn, em đã trao nụ hôn đầu cho anh ấy, vậy có nên đền bù cho anh bằng thứ khác không?"

Bàn tay không yên của Trần Tư Thần dần di chuyển ra sau lưng tôi.

Tôi nhìn anh đang đ/è lên ng/ười mình.

"Anh..."

Lời phản bác chưa kịp thốt ra đã bị Trần Tư Thần chặn lại.

Hôm đó cho đến tận đêm khuya.

Tôi đều không thể ra khỏi phòng ngủ của Trần Tư Thần.

Trần Tư Thần đã nếm trải thì không biết no đủ.

Mỗi lần hôn sâu sau đó.

Anh đều khàn giọng hỏi tôi.

"Anh ấy giỏi hơn hay anh giỏi hơn?"

Tôi bị anh lật qua lật lại, ý thức dần mơ hồ.

Thấy tôi không trả lời, Trần Tư Thần cố tình dùng lực mạnh hơn.

Tôi van nài:

"Trần Tư Thần... Trần Tư Thần giỏi nhất."

Là câu trả lời đúng.

Nhưng không phải đáp án Trần Tư Thần mong muốn.

Thế là một trận trừng ph/ạt mới lại bắt đầu.

14

Sau khi tốt nghiệp đại học.

Tôi và Trần Tư Thần cùng nhau du học.

Nhờ "tiết lộ thiên cơ" của lão Trần.

Chúng tôi sớm đạt được tự do tài chính.

Sinh nhật lần thứ 28 của Trần Tư Thần.

Vì quá vui.

Anh đã uống rất nhiều rư/ợu.

Theo lời Trần Tư Thần.

Anh cuối cùng cũng đến cái tuổi mà anh hằng mong ước được nhận nụ hôn đầu của tôi.

Từ năm này trở đi.

Trần Tư Thần bắt đầu ít gặp á/c mộng hơn.

Sự xuất hiện và biến mất của lão Trần.

Đã gieo một hạt giống trong lòng Trần Tư Thần.

Hạt giống này luôn khiến anh nhận ra, trong một tương lai nào đó, anh đã từng mất tôi.

Những lúc như thế.

Tôi đều nhẹ nhàng vỗ về lưng anh.

Lặp đi lặp lại:

"Trần Tư Thần, em đây. Em luôn ở bên anh."

Lúc này, tiếng đếm ngược vui vẻ vang lên ngoài cửa sổ.

Tiếng chuông điểm mười hai giờ.

Một năm mới bắt đầu.

Sinh nhật 28 tuổi của Trần Tư Thần kết thúc trong khoảnh khắc này.

Anh say mèm ôm tôi lăn xuống thảm.

Ngoài cửa sổ, pháo hoa thi nhau nở rộ trên bầu trời đêm.

Căn phòng tối om, lúc sáng lúc tối.

Vừa đáp lại nụ hôn của Trần Tư Thần, tôi vừa nói:

"Hôm qua em nằm mơ."

"Em mơ thấy sau khi ch*t, linh h/ồn không tan, hóa thành một con m/a quấy rầy, lẽo đẽo theo người mình thích đòi b/áo th/ù."

"Em tưởng như thế có thể khiến anh ấy không sống vô định nữa."

"Ai ngờ sau khi b/áo th/ù cho em, anh ta lại ngốc đến mức trượt chân rơi xuống sông."

Đôi môi lạnh giá của Trần Tư Thần lướt qua ng/ực tôi.

Khiến cơ thể run lên từng cơn.

Trần Tư Thần từ từ ngẩng đầu lên.

Ánh mắt sâu thẳm đặt lên mặt tôi.

"Anh không ngốc đến mức trượt chân rơi xuống sông."

"Chỉ là, anh nhớ em quá mà thôi."

Tiếng pháo hoa n/ổ rền đã lấn át những âm thanh đắm đuối trong phòng.

Khi quả pháo cuối cùng vụt tắt.

Trần Tư Thần cúi xuống bên tai tôi.

"A Nghiễn."

"Ừm?"

"Anh yêu em."

"Em biết."

Hết.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm