Ánh trăng

Chương 6

27/09/2025 07:14

Anh bước lên bậc thang, đứng bên cạnh tôi.

“Ừm.” Tôi khẽ gật đầu.

“Vậy cùng đi nhé.” Giọng nói trung tính không lộ cảm xúc.

Tôi vừa định nói mình đã đi rồi, nhưng ánh mắt anh liếc nghiêng khiến tôi nín thở.

Lời nói lúc nãy nghe như đơn phương, dù lúc phát ngôn rất quyết đoán nhưng sau đó vẫn hơi lo lắng. Biết đâu anh chỉ đang lịch sự?

Tôi nuốt khan, cùng anh quay lên. Nhìn bó hồng đặt úp mặt sau bia, chợt nhận ra Việt Xuyên... hình như không mang hoa theo.

Việt Xuyên bước lên cúi người, lấy bó hồng tôi mang đến đặt ngay ngắn dưới ảnh dì Lục.

Tôi ngạc nhiên xen lẫn bối rối. Với sự tinh tường của Việt Xuyên, ắt hẳn đã biết những bó hoa đặt lén all these năm qua là của tôi.

Anh quay đầu: “Đi thôi.”

Tôi ngẩn người, gật. Theo sau anh xuống thang, lòng tự hỏi sao kỳ lạ thế. Anh đến thăm m/ộ mà chẳng mang hoa, nhưng may là không hỏi chuyện tôi tới đây.

“Cô đến bệ/nh viện à?” Anh ra hiệu mời tôi lên xe. Tôi không từ chối. Những lời đã nói một lần là đủ, cố ý quá sẽ thành thiếu tế nhị.

Sợ Việt Xuyên lại vặn vẹo nếu biết tôi xin nghỉ, tôi đành nói dối đi viện.

“Nếu không thuận đường, anh cho tôi xuống trạm xe phía trước cũng được.” Nghĩ phòng tranh chấp chắc không rảnh, huống chi anh còn là “hoa khôi”... à không, thương hiệu của họ.

Nghĩ tới đây bật cười, tôi vội chỉnh đốn thần sắc.

Anh liếc nhìn: “Thuận đường.”

“Hả?”

“Tôi cũng cần đi kiểm tra sức khỏe.” Tôi lén nhập nhòe đôi mắt phượng của anh, chợt thấy chẳng còn áp lực nữa.

Chúng tôi chia tay tại cổng viện. Lúc rời đi, anh hiếm hoi nở nụ cười: “Hẹn gặp lại.”

Trên đường về văn phòng, nụ cười ấy khiến lòng tôi ấm áp. Đáng tiếc vui chẳng tày gang, vừa đặt chân vào phòng đã thấy Tô Ngữ xuất hiện.

“Chị họ, Phương Thao nhờ em mang cái này tới.” Giọng cô ta ngọt như mía lùi, cử chỉ đúng mực ngoài cái cách xưng hô thân mật.

Tôi nhận hồ sơ, không muốn đàm luận thêm.

“Đưa xong rồi, em về đi.” Vừa dứt lời đã thấy Phương Thao đứng ngoài cửa. Tôi nhíu mày: Ý gì đây?

Tô Ngữ cũng ngỡ ngàng.

Ánh mắt tôi luân chuyển giữa hai người.

“Xin lỗi giáo sư,” Phương Thao thong thả bước vào, vẻ mặt hối lỗi được dàn dựng, “Tôi chưa soạn xong hồ sơ, sơ suất quá.”

Tôi cảm thấy kỳ quặc trước ánh mắt lạnh lùng của Tô Ngữ - dù không nhắm vào tôi mà vào Phương Thao.

Chợt hiểu ra, hình như hai người cãi nhau rồi tìm tôi xả stress? Muốn mượn tôi để khẳng định địa vị?

Nghĩ tới đây tôi không nhịn được. Đã chia tay rồi sao còn mang chuyện lôi thôi tới đây? Đang định quát thì thoáng thấy bóng đen ngoài cửa.

Tôi: “?”

Tô Ngữ và Phương Thao cũng thấy Việt Xuyên. Hai người biến sắc. Còn “thủ phạm” thì dựa cửa thư thái, tay cầm ly sô cô la nóng, đôi mắt phượng nheo cười như đang xem kịch hay.

“Có chuyện gì?” Tôi gượng hỏi.

“Tôi đợi cô mời ăn tối hứa hôm trước.” Anh bước vào, đặt ly nóng lên tập hồ sơ - không biết cố ý hay vô tình.

Quay sang hai người kia, ánh mắt dừng lâu hơn ở Phương Thao: “Là anh à?” Việt Xuyên cười tùy hứng, đồng tử đen kịt đóng băng đối phương, “Đến hỏi giáo sư Tô vấn đề học thuật?”

Tôi kinh ngạc thấy hai khuôn mặt trước mặt xám xịt lại. Ánh nhìn của Tô Ngữ với Phương Thao càng thêm băng giá.

Tôi nhìn cảnh tượng, dù biết là x/ấu xa nhưng không khỏi thấy tình tiết bỗng hấp dẫn.

“Vâng, nhưng giờ là giờ làm. Anh không định kéo giáo sư Tô đi ăn đấy chứ?” Đôi mắt đào hoa của Phương Thao nheo lại, nụ cười dịu dàng giờ pha chút khiêu khích.

“Sao thể nào?” Việt Xuyên khẽ cười, “Tôi đâu dám cản trở công việc của giáo sư.” Lời nói hàm ý nhìn thẳng Phương Thao.

Anh thu nụ cười, đưa ly nóng vào tay tôi. Lời nói với tôi nhưng mắt vẫn dán vào đối phương: “Không đi à? Hôm nay cô về sớm, ăn xong còn kịp ngủ trưa.”

Ánh liếc của Việt Xuyên khiến tôi biết anh không hài lòng với thái độ xem kịch của mình.

Tôi đứng dậy: “Đi thôi.”

Phương Thao bước tới định kéo, tôi né người: “Tôi đã xin nghỉ, giờ là giờ riêng.”

Khi cùng Việt Xuyên vào xe, tôi đã thoát khỏi không khí căng thẳng.

“Ăn gì?” Đã 9:30 nhưng tôi chỉ muốn trả n/ợ bữa ăn cho xong.

Dù cảm kích anh giúp tôi giữ thể diện, nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Tôi không muốn anh tùy tiện xâm nhập đời tư.

“Cô mời thì cô chọn.”

Tôi nhìn vẻ bàng quan của anh, không hiểu nổi.

“Đi ăn dimsum đi, tôi biết chỗ ngon.” Tôi gửi địa chỉ.

“Cô ngủ đi, tới nơi gọi.” Anh chỉnh nhiệt độ, lấy chăn mỏng đưa tôi.

Tôi nhận lấy, thở dài nhắm mắt. Sáng nay cố dậy sớm tránh anh mà vẫn đụng mặt.

May lần này không sự cố. Lúc về, tôi từ chối đề nghị đưa tiễn.

“Tôi tự về được.”

“Tiện hơn không? Lỡ dọc đường gặp nguy hiểm thì sao?”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm