Tô Tiểu Thời," anh nắm ch/ặt tay tôi, như đang cố giữ lấy thứ gì đó, "em có thể… thích anh không?
"Em thích anh nhiều lắm."
Giọng điệu nhỏ bé đáng thương, pha chút nức nở sau khi say. Tôi chăm chú nhìn Việt Xuyên.
Chúng tôi đứng rất gần, gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi rư/ợu trên người anh, thoang thoảng hương bạc hà. Điều này khiến tôi nhớ đến những viên kẹo bạc hà anh thường tặng. Mát lạnh, như lúc này.
Tôi thở dài khẽ cúi xuống. Một nụ hôn đáp lên khóe môi Việt Xuyên, nụ hôn khác lên sống mũi anh. Cuối cùng, tôi hôn nhẹ lên đôi mắt anh. Tôi cảm nhận được hàng mi anh r/un r/ẩy, nghe thấy nhịp tim đ/ập nhanh - không biết là của tôi, của anh, hay của cả hai.
Tôi biết mình đã xao động. Từ một khoảnh khắc vô danh nào đó.
Tôi chẳng phải kẻ hoài niệm, chỉ riêng với anh tôi cứ quẩn quanh.
16 Ngoại truyện
Tôi là Việt Xuyên.
Tôi có cô bạn thuở nhỏ tên Trì Tuyết. Một ngày nọ, khi đang đợi cô ấy như mọi khi, Trì Tuyết hớn hở dắt theo một cô bé giới thiệu với tôi, nói đó là bạn thân. Tôi không để ý lắm, chỉ lịch sự chào hỏi. Bên tai văng vẳng giọng nói ngọt ngào:
"Em là Tô Tiểu Thời."
Từ đó, hai người họ như hình với bóng, nhóm ba người chúng tôi dần thay thế cho nhóm đôi trước kia. Trì Tuyết nghịch ngợm như chim sẻ, lúc thì "Tô Tiểu Thời, cái áo này đẹp không?", lúc "Tô Tiểu Thời, cho mượn bài tập nhé", lại có khi "Tô Tiểu Thời, hôm nay tụi mình dọn dẹp giúp cậu." Biệt danh "Tô Tiểu Thời" là do Trì Tuyết đặt, cô ấy thấy gọi thế rất vui. Tôi cũng nghĩ vậy.
Tô Tiểu Thời trầm tĩnh hơn, mỗi khi bị Trì Tuyết trêu đùa đều cười đáp lại bằng ánh mắt cong cong. Tôi thắc mắc: Phải chăng cô ấy kiên nhẫn với tất cả mọi người như thế?
Tôi và Tô Tiểu Thời ít tiếp xúc, chỉ chào hỏi khi gặp trên hành lang, gật đầu khi thu bài. Ngoài ra không có gì khác. Tôi càng băn khoăn: Hình như cô ấy không dành cho tôi sự nhiệt tình như với Trì Tuyết? Dù vậy, tôi cũng chẳng bận tâm lắm.
Thời gian trôi qua, tôi phát hiện Tô Tiểu Thời không thích ăn măng. Mỗi lần dọn vệ sinh, Trì Tuyết hay nghịch phá khiến cô ấy bó tay, nên tôi lặng lẽ dọn nhanh rồi đứng nhìn hai cô gái. Tan học, tôi đi sau họ, nhìn bím tóc dài đung đưa của cô, vô thức bước sang cạnh để cô đi sát lề đường. Dù sau này chúng tôi vẫn ít nói chuyện, nhưng tôi luôn nhận ra cô trong đám đông - nụ cười dịu dàng, đôi mắt cong cong như trăng khuyết. Tôi nghĩ, cô ấy giống mặt trăng quá.
Dần dà, Tô Tiểu Thời và Trì Tuyết hay thì thầm, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi bằng ánh mắt khó tả. Mỗi lần như vậy, tim tôi đều thắt lại. Có thời gian Trì Tuyết vắng mặt với những lý do vụng về, không khí giữa tôi và Tô Tiểu Thời trở nên im lặng. Tôi cảm nhận được ánh mắt rạng rỡ cô dành cho mình. Liên hệ những lần Trì Tuyết vắng mặt, tôi mơ hồ đoán Tô Tiểu Thời có tình cảm với mình. Trong lòng dâng niềm vui khó tả, tôi định tìm cơ hội tâm sự cùng cô.
Nhưng trước khi kịp hành động, cha tôi tìm đến nhà mới của mẹ con tôi. Hắn quỳ xin mẹ tha thứ. Tôi lo lắng vô cùng, nhiều ngày liền tan học về sớm. Kết cục là hắn lại vào tù.
Trở lại trường, tôi thấy lại cô gái mắt trăng khuyết, nhưng lần này ánh mắt cô không còn đậu trên tôi nữa. Tôi tự hỏi: Phải chăng mình đã quá chậm trễ, để cô chờ đợi mòn mỏi rồi thất vọng?
Tôi muốn tìm cô, đến gần cô, nhưng đột nhiên sợ mình sẽ trở nên như người đàn ông kia. Thế là tôi không dám lại gần. Chúng tôi trở về vị trí ban đầu.
Sau này, hai cô gái vào đại học Y, còn tôi chọn ngành Luật. Nhập học xong, tôi cùng mẹ chuyển nhà. Lúc này, bà đã mắc trầm cảm. Tôi xoay xở giữa việc học và chăm mẹ. Đêm đêm mở cửa sổ ngắm trăng, tôi lại nhớ đến cô gái ấy.
Thực ra tôi vẫn giữ liên lạc với Trì Tuyết. Khi cô ấy biết chuyện, tôi xin giữ bí mật - điều tôi thực sự muốn che giấu là ai thì cô ấy hiểu. Trong những lần trò chuyện ít ỏi, tôi luôn khéo léo dò hỏi về Tô Tiểu Thời. Nghe tin cô ấy thuận lợi mọi đường, tôi mừng thay.
Tốt nghiệp, tôi vào một văn phòng luật danh tiếng, xử lý thành công nhiều vụ án, dần có tiếng tăm.
Lần gặp lại Tô Tiểu Thời là ở bệ/nh viện, khi mẹ tôi xuất huyết n/ão. Tới nơi tôi mới biết cô làm việc ở đây, là giáo sư khoa Th/ần ki/nh. Như kẻ sắp ch*t đuối vớ được phao, tôi nắm tay cô nài nỉ c/ứu mẹ. Nhưng thực tâm tôi hiểu: Niềm an ủi này chỉ như muối bỏ bể. Bởi mẹ tôi không muốn sống.
Tôi nghĩ, có lẽ bà đã bỏ rơi tôi rồi.
Trước lúc ra đi, bà ấp úng: "Đừng làm khó cô gái đó". Tôi biết bà đang nói về Tô Tiểu Thời. Không hiểu bà quen cô ấy từ bao giờ, cũng chẳng rõ bà nghĩ gì.
Khi Tô Tiểu Thời bước ra từ phòng mổ, cúi đầu nói "Xin lỗi", tôi r/un r/ẩy ôm cô. Dù đã biết trước mẹ không muốn sống, dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nghe tin, nước mắt tôi vẫn trào ra.
Từ đó, tôi và Tô Tiểu Thời không còn gặp nhau nữa.