Khi người chồng sau bốn mươi năm chung sống bỏ trốn cùng người chị dâu góa bụa thì gặp t/ai n/ạn giao thông. Trước lúc lìa đời, hắn nắm ch/ặt tay tôi, gương mặt đầy oán h/ận:
"Lâm Vân, mày phải ch/ôn tao cùng Lý Cầm."
"Kiếp sau, tao muốn làm vợ chồng với cô ấy."
Tôi khóc nức nở hỏi:
"Du Kiến Quốc, anh thực sự yêu cô ấy đến thế sao?"
Hắn gật đầu, giọng yếu ớt đáp:
"Yêu, tình cảm của tao dành cho cô ấy vững như bàn thạch, dẫu biển cạn đ/á mòn!"
"Nếu có kiếp sau, tao nguyện chỉ bên nhau trọn kiếp!"
Hắn yêu người chị dâu góa bụa.
Vậy thì những hy sinh cả đời này của tôi tính là gì?
Cảm giác phản bội khiến toàn thân tôi r/un r/ẩy. Lau khô nước mắt, tôi đáp lạnh lùng:
"Du Kiến Quốc, anh yên tâm mà ch*t đi!"
"Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ để hai người được toại nguyện!"
1
Mở mắt lần nữa, đúng lúc Du Kiến Quốc dẫn chị dâu Lý Cầm về nhà.
Thấy tôi đứng ngây người, Du Kiến Quốc quát to giọng bực dọc:
"Lâm Vân, đi/ếc tai rồi hả?"
"Anh cả mất đi, chị dâu một mình nuôi con khó khăn, tôi đón hai mẹ con về ở chung."
"Cô dọn dẹp phòng chính đi, nhường chỗ cho chị dâu và Ngưu Ngưu."
"Hơn nữa, chị dâu sức khỏe yếu, Ngưu Ngưu đang tuổi ăn tuổi lớn, mỗi ngày phải đảm bảo mỗi người một quả trứng."
Đời trước, tôi từ chối yêu cầu của hắn.
Bởi tôi biết, Lý Cầm vốn là bạn gái cũ của Du Kiến Quốc.
Chỉ vì một t/ai n/ạn khiến anh trai Du Kiến Quốc trọng thương.
Gia đình họ Du cưới gả Lý Cầm cho anh cả để xua đuổi vận xui.
Hiểu rõ mối qu/an h/ệ này, sợ hai người tái hợp, tôi nhất quyết phản đối.
Lúc đó, tôi nói với Du Kiến Quốc:
"Chị dâu nuôi con vất vả, chúng ta có thể giúp cấy hái."
"Cũng có thể cấp tem phiếu lương thực, vải vóc để chị yên tâm."
"Đón về nhà không tiện. Sau này chị ấy ắt tái giá."
"Dân làng hay bép xép, đồn đại chuyện không hay thì khó nghe lắm."
Lý Cầm òa khóc, dắt con bỏ chạy.
"Nhà họ Du không dung nổi hai mẹ con ta, thà ch*t quách đi cho xong!"
Đúng lúc đó, một con bò hoảng lo/ạn trong đội sản xuất lao tới, đ/âm trúng hai mẹ con.
Đứa bé t/ử vo/ng tại chỗ.
Lý Cầm trọng thương.
Đội sản xuất và công xã cử người đến bồi thường.
Tôi làm ở hợp tác xã cung tiêu, quen biết nhiều, đành mở miệng xin lãnh đạo tăng mức đền bù.
Cuối cùng, Lý Cầm nhận được khoản tiền lớn.
Sau khi ch/ôn cất con trai, chị ta ôm tiền bỏ đi, không trở lại.
Từ đó, tôi và Du Kiến Quốc lạnh nhạt suốt thời gian dài.
Hai đứa im lặng, nhưng đều hiểu rõ.
Cái ch*t của cháu trai, sự ra đi của Lý Cầm trở thành cái gai trong tim.
Sau cải cách mở cửa, hợp tác xã đóng cửa.
Tôi nhận thầu mở siêu thị.
Việc kinh doanh ngày càng phát đạt, Du Kiến Quốc lại quay về.
Lòng tôi đầy áy náy.
Luôn nghĩ cái ch*t của đứa cháu và việc Lý Cầm bỏ đi có liên quan đến lời mình nói.
Vì vậy, tôi chiều chuộng hắn mọi yêu cầu.
Thời mới có xe máy, tôi m/ua cho hắn.
Thời điện thoại di động cỡ lớn thịnh hành, tôi tậu máy cho hắn.
Khi ô tô dần phổ biến, tôi là người đầu tiên m/ua xe cho hắn.
Du Kiến Quốc trở thành gã đàn ông ăn mặc hợp thời nhất vùng.
Tôi tưởng chúng tôi sẽ nương tựa nhau đến già.
Ch*t rồi ch/ôn chung, cũng là viên mãn.
Ngờ đâu, ở tuổi lục tuần, hắn bỏ trốn cùng Lý Cầm.
Hôm đó, tôi đặt tiệc sinh nhật cho hắn tại khách sạn.
Hắn mãi không đến.
Gọi điện không nghe máy.
Sau nhắn tin:
"Lâm Vân, mày là đàn bà khô khan chỉ biết tiền. Chung sống mấy chục năm, tao mệt mỏi lắm rồi."
"Tao muốn ở bên Lý Cầm!"
"Giờ tao đưa cô ấy đi du lịch nước ngoài, về sẽ ly hôn!"
Tôi r/un r/ẩy tức gi/ận.
Nếu muốn đến với Lý Cầm, cứ nói thẳng, tôi đâu phải loại người níu kéo.
Đã là thế kỷ 21, xã hội văn minh, ly hôn chẳng có gì x/ấu hổ.
Không nói năng gì lại làm chuyện bỏ trốn nh/ục nh/ã.
60 tuổi đầu hành xử còn tệ hơn trẻ lên ba, sách vở chữ nghĩa đ** đ** chó cả rồi.
Hắn ra nước ngoài vui chơi, để mặc tôi đối mặt với ánh nhìn dò xét của khách mời.
Khách thấy tôi tái mặt, hỏi thăm sức khỏe.
Tôi gượng cười: "Hơi mệt, nghỉ chút sẽ đỡ."
Cố gắng giữ thể diện cho hắn, tôi còn giải thích hắn có việc bận sẽ đến muộn.
Vừa trấn an bản thân.
Vừa thầm ch/ửi hắn cùng mười tám đời tổ tông.
Điện thoại vang lên.
Cảnh sát giao thông thông báo Du Kiến Quốc gặp t/ai n/ạn.
2
"Lâm Vân, mày đần rồi hay đi/ếc rồi?"
Du Kiến Quốc xô mạnh tôi.
"Tao nói chuyện mà mày không nghe à?"
Lý Cầm liếc nhìn tôi rồi hắn, khóc lóc:
"Kiến Quốc, Lâm Vân không muốn tôi đến, hay là tôi đi thôi."
"Vợ chồng các anh vì tôi mà hiềm khích, tôi áy náy lắm!"
Nói rồi nước mắt lã chã rơi.
"Tội nghiệp Ngưu Ngưu nhà tôi, bé bỏng mất cha, giờ không cả mái nhà!"
Đứa cháu Ngưu Ngưu trợn mắt nhìn tôi đầy hằn học.
Nó lao vào tôi như bò tót:
"Đây là nhà của cháu và chú, chúng cháu đều họ Du!"
"Cô là người ngoại tộc!"
"Cô cút đi!"
Tôi kinh ngạc nhìn Lý Cầm.
Những lời này không phải do chị ta dạy thì tôi ch*t liền.
Đứa trẻ mấy tuổi sao nói năng thế được.
Đang phân tâm, Ngưu Ngưu lại húc mạnh.
Không đề phòng, tôi ngã phịch xuống đất.
Cơn đ/au khiến tôi tỉnh ngộ.
Tôi trọng sinh rồi!
Trở về thập niên 80!
Ký ức kiếp trước ùa về như cuốn phim.
Tôi bật dậy như cá vượt vũ môn.
Gi/ật lấy chiếc túi vải màu quân dụng từ tay Du Kiến Quốc.
Cư/ớp chậu rửa in chữ hỷ đỏ từ tay Lý Cầm.
Nắm tay Ngưu Ngưu.
Cười tươi rói với cả ba:
"Vào nhà mau đi!"
"Người nhà với nhau khách sáo gì!"
"Đây vốn là nhà các anh mà!"
Thái độ nhiệt tình quá khiến Du Kiến Quốc ngơ ngác.