Cánh cửa mở ra.
Một làn sương trắng mỏng manh lẩn khuất bên trong.
Tôi nhìn thế giới quen thuộc ấy, bảo với Viên Than - chú mèo đen: "Viên Than, dẫn đường đi."
Viên Than bước vào thế giới sương m/ù, tôi một tay kéo chiếc xe buýt như đồ chơi bằng giấy, từng bước tiến vào làn sương trắng.
Chốc lát sau, chúng tôi đã đứng trên con phố âm u.
Trước cửa một gian hàng treo đèn lồng trắng, có người đàn ông trẻ mặc áo trắng đang đứng đó.
Hắn chính là chủ nhân thực sự của âm ty - chủ tiệm Thiên Địa Thương Hội, Bạch Tiểu Bạch.
Bạch Tiểu Bạch nhìn chiếc xe buýt tôi kéo tới, cười nói: "Cô gái nhỏ lại mang tới một món đồ cồng kềnh. Nhìn bộ dạng này, dương thọ trên xe cũng không ít nhỉ."
Tôi gật đầu: "Tôi cũng lần đầu gặp thứ này, ông phải trả giá hậu hĩnh đấy."
"Tham lam quá không tốt đâu." Bạch Tiểu Bạch liếc nhìn xe buýt, "Bảo mọi người trên xe xuống đi."
Tôi bước tới cửa xe: "Xuống hết đi. Đừng chạy lung tung. Lạc ở đây, các vị sẽ vĩnh viễn không thể về dương gian."
Từng người một bước xuống, ngoan ngoãn đứng nép sang bên.
Bạch Tiểu Bạch đi tới trước xe, đặt tay lên thân xe gật gù: "Trên xe này ch*t không ít người. Cô bé, sau này gặp kẻ đứng sau bọn chúng, phải cẩn thận đấy."
Kẻ đứng sau?
Tôi nghi hoặc: "Ông biết những kẻ đứng sau là ai?"
"Bọn chúng tự xưng là Dạ Xoa, nhà cô hẳn có tư liệu về chúng." Bạch Tiểu Bạch không giải thích thêm, quay sang quát vào trong cửa hàng: "Âm khí mười lăm cân ba lạng, quy đổi thành 459 năm dương thọ. Trong đó 342 năm vô chủ, thuộc về thương nhân. 117 năm hữu chủ, tám phần trả lại nguyên chủ, hai phần thuộc thương nhân."
Từ trong cửa hàng, một cánh tay dài ngoẵng thò ra nắm lấy xe buýt.
Một luồng âm khí đen kịt cuồn cuộn tuôn ra từ xe, cuối cùng kết tụ thành viên ngọc thuần đen to bằng đầu người, bị cánh tay ấy túm lôi vào trong.
Bạch Tiểu Bạch cầm sổ sách ghi chép, gật đầu với tôi: "Không tệ, lần này cô phát tài rồi. Một lúc có ngay 365 đồng Thiên Địa đại tiền. Giờ cô có 993 đồng rồi đấy. Muốn tiêu chút không? Ở đây lão phu có không ít bảo vật."
Tiêu tiền?
Mấy đồng Thiên Địa này đều là vốn liếng để sử dụng q/uỷ khí, tất nhiên phải tích cóp.
Tôi lắc đầu: "Cất đi. Mấy đồng lẻ này, tiêu chẳng đáng."
"Cô biết nỗi đ/au lớn nhất đời người là gì không?" Bạch Tiểu Bạch hỏi tôi.
Tôi đảo mắt, không thèm để ý.
"Thôi không trêu cô nữa. Lần này cô lỡ chuyến trở về Quy Lai khách sạn, đành đợi sang năm vậy. Nhưng cô có thể tìm các q/uỷ khí trấn trạch khác." Bạch Tiểu Bạch cười cười lại nhắc nhở: "Với lại, cẩn thận Dạ Xoa đấy."
Tôi gật đầu, quay sang bọn người vừa xuống xe: "Đi thôi. Về thôi."
"Khoan đã, tôi muốn biết sự thật về chiếc xe này." Dương Kỳ liếc nhìn phía Bạch Tiểu Bạch.
Bạch Tiểu Bạch vẫn đứng nguyên chỗ.
Tôi do dự một chút, bước tới hỏi: "Chiếc xe này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Tin tức này liên quan đến Dạ Xoa, tính cô 20 đồng Thiên Địa đại tiền." Bạch Tiểu Bạch không đợi tôi từ chối, nhìn Dương Kỳ nói: "Có người lợi dụng chiếc xe này luyện q/uỷ khí, ch/ôn sống cả xe cùng hành khách xuống đất. Trong đó người ăn thịt người, đến khi kẻ sống sót cuối cùng trở thành chủ nhân chiếc xe. Nhưng tên đó đã bị thu hết dương thọ, giờ chắc sống không nổi."
Ch/ôn sống dưới đất.
Người ăn thịt người.
Ánh mắt Dương Kỳ thoáng chút đ/au đớn.
Tôi thở dài, bước tới Dương Kỳ: "Lên xe hết đi, tôi đưa mọi người về. Chiếc xe này anh có thể mang về điều tra, biết đâu... sẽ tìm thêm manh mối."
Dương Kỳ gật đầu, cùng mọi người lên xe.
"Viên Than, dẫn đường." Tôi bảo Viên Than mở lối, rồi kéo xe rời khỏi âm ty.
Xe buýt trở về căn nhà tạm.
Hành khách lần lượt bước xuống.
Tôi nhìn mọi người nói: "Mọi người, tôi là thương nhân âm ty. Đưa các vị vào chỉ có thể lấy lại sáu phần dương thọ đã mất, và trong phần lấy lại đó có một phần là th/ù lao của tôi. Tôi không thể khôi phục các vị như ban đầu, nhưng có một tin tốt là nguyện vọng trước đó của các vị sẽ không bị xóa bỏ."
Dù mỗi lần vào âm ty chỉ lấy lại sáu phần dương thọ, nhưng họ chỉ trả giá bốn phần đã thực hiện được nguyện vọng, đây đã là kết quả tốt nhất.
Từng hành khách nhìn tôi.
Một người đàn ông tóc hoa râm bước tới hỏi: "Tôi... tôi có thể dùng tiền m/ua lại dương thọ không?"
"Tôi không làm được." Tôi lắc đầu, "Với lại, tốt nhất các vị đừng đụng đến q/uỷ khí. Q/uỷ khí chỉ khiến người ta ngày càng tham lam, cuối cùng đ/á/nh mất bản thân, hại người hại mình."
Những hành khách nhìn nhau, cuối cùng thở dài quay đi.
Tôi bảo Dương Kỳ: "Chiếc xe này giao cho anh. Nhưng nhắc trước, âm khí trên xe dù đã được tẩy uế, tiếp xúc nhiều vẫn hao tổn dương thọ. Q/uỷ khí vẫn là q/uỷ khí, tốt nhất đừng đụng vào nhiều."
Âm khí q/uỷ khí bị tẩy trừ, uy lực sẽ suy yếu.
Nhưng q/uỷ khí dù yếu vẫn là q/uỷ khí.
Chiếc xe buýt này dù không thể lập tức thực hiện nguyện vọng, nhưng vẫn có chút hiệu quả, đồng thời hút dần dương thọ.
Trước giờ, tôi đều tự thu thập q/uỷ khí.
Nhưng chiếc xe này quá lớn, không có chỗ cất, đành giao cho Dương Kỳ - vị cảnh sát này.
"Tôi biết rồi. Tôi sẽ xử lý ổn thỏa." Dương Kỳ đáp rồi đưa tôi danh thiếp, "Chủ tiệm Hứa, đây là danh thiếp của tôi."
Có vẻ sau này sẽ còn gặp vị cảnh sát này.
Tôi cất danh thiếp, đưa lại tấm của mình: "Tâm Trai, Hứa Tâm. Cảnh quan Dương, sau này nhờ anh chiếu cố."
"Tôi sẽ liên lạc." Dương Kỳ nhận danh thiếp rồi quay sang xử lý chiếc xe cùng đồng nghiệp.
Đêm đã khuya.
Trong phòng sách, tôi lấy giấy bút ra, từ từ phác họa vết ấn sau lưng Nam Nam khi bỏ trốn.
Đó là một vết ấn hình tam giác màu đỏ.
Hai góc trên kéo dài như đôi sừng quái thú.
"Có kẻ cố tình dẫn tôi đến tuyến q/uỷ 13, để gi*t tôi? Hay muốn tôi xử lý vụ xe buýt q/uỷ này? Dạ Xoa, hình dáng này rốt cuộc đã thấy ở đâu?" Tôi nhìn vết ấn đỏ, khẽ nhíu mày.
Meo.
Tiếng Viên Than kêu lên.
Tôi quay đầu, thấy Viên Than đang giẫm lên cuốn sổ tay.
"Tìm thấy rồi à?" Tôi nhặt cuốn sổ lên, mở ra thấy bên trong quả nhiên có vết ấn y hệt.
Lật từng trang sổ, hơi thở tôi dồn dập hơn.
Thời Tống, ty Hoàng Thành có đội cận vệ cầm đ/ao, chuyên trách thẩm vấn.
Người đời gọi họ là Dạ Xoa. (Hết)