“Nhưng anh không biết đâu, người vợ đã chung giường với anh bao năm qua, anh còn không nhận ra, tình yêu của anh cũng chỉ có vậy thôi.”
Đúng lúc này, tôi phát hiện góc tường phát ra ánh sáng mờ ảo.
Tôi từ từ tiến lại gần.
Giang Nhượng phản kích: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, khi họ tìm thấy cô ấy trong phòng bí mật biệt thự của anh, họ sẽ nghi ngờ anh hay nghi ngờ tôi đây?”
Dứt lời lại nói thêm: “Anh nên cảm ơn tôi, vì đã đưa cô ấy bước vào nơi anh không dám để cô ấy đặt chân đến, em họ tốt của tôi ạ.”
Lục Phỉ đột nhiên hoảng lo/ạn.
“Mày đang gi*t cô ấy! Căn phòng bí mật đó cảnh sát không thể vào được, nếu cưỡng ép mở cửa sẽ tự kích n/ổ, cả tòa biệt thự sẽ thành tro bụi!”
Tôi cũng h/oảng s/ợ, không cam tâm ch*t ở đây.
Cuối cùng chạm tới bàn phím, cần nhập mật mã.
Không biết Lục Phỉ có nghe thấy không, tôi hét vào camera: “Mật mã là gì?”
Phải thoát ra trước khi cảnh sát tới.
Đầu bên kia camera im lặng.
Không biết bao lâu sau, mới vang lên giọng nói cuống quýt của Lục Phỉ.
“Nhiên Nhiên, là anh, nghe thấy không?”
Tôi lập tức đáp: “Nghe thấy rồi!”
“Mật mã là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
“Em thử rồi, không đúng.”
“Là ngày anh gặp em lần đầu ở nhà họ Lục.”
Nói rõ hơn đi, tôi hoàn toàn không nhớ đã từng gặp hắn khi nào.
Lục Phỉ tiếp tục: “Là 20096...”
Tôi chợt nhận ra điều gì, hỏi gấp gáp: “Lục Phỉ, được nhập mật mã mấy lần?”
“Năm lần.”
Tôi nhắm mắt lại.
Dù có thành m/a cũng kéo hai người xuống địa ngục.
Trước khi hắn kịp nói, tôi vừa nhập xong năm lần mật mã, cằm đ/au nhức vì căng thẳng.
Trong lúc tuyệt vọng, cánh cửa phòng bí mật bật mở.
Lục Phỉ và Giang Nhượng cùng lao tới, nhanh chóng cởi trói cho tôi.
“Tích tắc”
“Tích tắc”
“Tích tắc”
Chuông báo tử vang lên.
Ba chúng tôi liều mạng chạy ra ngoài.
Nhưng chân tay tôi tê cứng vì bị trói lâu, chạy không nổi.
Giang Nhượng và Lục Phỉ thay nhau bế tôi chạy.
Còn vài bước nữa là thoát khỏi biệt thự.
Không kịp rồi.
Chuông báo tử dứt, Giang Nhượng dùng hết sức đẩy tôi qua cửa.
Lục Phỉ kéo tôi chạy.
Đùng!
Tiếng n/ổ vang lên.
Tôi ngoái lại.
Giang Nhượng đứng giữa biển lửa mỉm cười với tôi.
Xin lỗi em.
Làn sóng nhiệt ập tới.
Tôi và Lục Phỉ chìm vào bóng tối.
26
Tỉnh dậy trong bệ/nh viện.
Tôi trở về thân x/á/c mình, mẹ đang ngủ gục bên giường, quầng mắt thâm quầng.
“Mẹ.” Tôi nắm tay bà, “Mẹ, con là Quý Nhiên đây.”
Mẹ nhìn tôi hồi lâu rồi thở phào.
“Mẹ, mọi người... ổn chứ?”
Mẹ siết ch/ặt tay tôi, giọng nghẹn lại:
“Giang Nhượng... đã mất rồi...”
Nước mắt tôi rơi không ngừng.
Từng muốn hắn ch*t, ch*t trong lúc còn yêu tôi nhất.
Nhưng khi nghe tin này, tim vẫn thắt lại.
“Còn Khương Nhẫn và Lục Phỉ?”
“Hai người họ không sao, chỉ là chưa tỉnh lại.”
Sau đó, Khương Nhẫn tỉnh dậy muốn tới thăm, tôi từ chối.
Từ nay sống tốt mỗi người một nơi, không cần gặp lại.
Còn... Lục Phỉ.
Từ khi tỉnh dậy, ngày nào hắn cũng tới phòng tôi.
Tôi giả vờ ngủ say.
Giờ đây tôi không còn là Khương Nhẫn nữa.
Hôm nay.
Vừa nghe tiếng bước chân hành lang, tôi lập tức xuống giường khóa cửa.
Biết hắn đã thấy.
Nhưng vẫn đứng lì ngoài cửa.
“Lục Phỉ.” Tôi nói vừa đủ nghe qua cánh cửa, “Chúng ta... thanh toán xong mọi chuyện rồi.”
Nói với hắn, cũng là nói với chính mình.
Góc nhìn Lục Phỉ:
1
Cô ấy nói, chúng ta... hai đã hết n/ợ.
Sao mà hết được?
Không thể nào hết.
Từ lần đầu thấy cô ấy ở nhà họ Lục, nghe cô ấy đòi đổi họ.
Bỏ họ Lục theo họ mẹ - họ Quý.
Mối qu/an h/ệ của chúng tôi đã định sẵn không thể dứt.
Năm sáu tuổi, mẹ qu/a đ/ời vì bệ/nh.
Họ hàng đưa tôi đến nhà họ Lục, nhưng cổng cũng không cho vào.
Người đàn ông vội bắt xe lửa, đưa tôi mấy cái bánh bao dặn:
“Hổ dữ không ăn thịt con, mày là con trai, nhà họ Lục ắt nhận.”
Tôi ngồi trên bậc thềm, vạch từng con số bằng sỏi.
Cánh cổng nhà họ Lục mở ra đóng vào cả chục lần.
Không lần nào vì tôi.
Trời tối, tôi ôm bánh bao ngủ thiếp trên thềm.
Khu biệt thự yên tĩnh dễ chịu.
Tôi ngủ say.
Cho đến khi tiếng cãi vọng từ trong nhà.
Lục Hoài Thanh m/ắng Quý Nhiên là con sói hoang không thể thuần hóa.
“Mày hiểu cái đếch gì!”
Quý Nhiên lên xe về nhà họ Quý.
Đi ngang qua tôi, cô ấy ném món quà của nhà họ Lục ra ngoài.
Không phải thương hại tôi, chỉ là gh/ét bỏ nhà họ Lục.
Bởi cô ấy chưa từng thấy tôi.
Trong đống quà, tôi nhặt chú gấu bông nhỏ.
Ôm vào lòng, hơi ấm tỏa ra.
Trời sắp mưa, tôi định bỏ đi.
Người nhà họ Lục ra gọi.
Tôi lại đợi ngoài hiên.
Lục Hoài Thanh nói, nhà họ Lục cần một cậu con trai, hoàn toàn thuộc về họ Lục, đứa trẻ nguyện mang họ Lục.
Việc Quý Nhiên đoạn tuyệt họ Lục khiến họ thừa nhận tôi.
Lục Hoài Thanh xếp tôi ở biệt thự bỏ không.
C/ắt vài người tới chăm sóc.
Nhưng họ không muốn ở lại.
Nếu không phải vì phải chăm tôi, họ đã theo Quý Nhiên về họ Quý.
Cả nhà họ Lục dường như đều quý mến Quý Nhiên.
Tiếc là cô ấy không cần.
Tôi cũng vậy.
Không quen được chăm sóc.
Tôi giải tán hết, chỉ xin Lục Hoài Thanh một khoản tiền.
Đủ ăn học là được.
Lục Hoài Thanh hiếm khi tới.
Thi thoảng đến vài lần, lại kể Quý Nhiên đạt thành tích xuất sắc, làm rạng danh họ Lục thế nào.
Lục Hoài Thanh bất tài.
Ông ta ước Quý Nhiên là con mình.
Cũng mong đứa con xuất sắc nhất họ Lục này cho mình chút thể diện.
Mỗi lần đến, ông ta khen Quý Nhiên rồi m/ắng tôi thậm tệ.
Như thể sự ng/u dốt của tôi là do gen di truyền từ mẹ.
Tôi gh/ét ông ta, gh/ét họ Lục, gh/ét Quý Nhiên.
Càng gh/ét bản thân không đủ can đảm bỏ họ Lục.
2
Tôi nỗ lực bằng chính sức mình cùng đồng tiền họ Lục.
Học tiểu học, trung học nơi Quý Nhiên từng học.
Cùng giáo viên, lớp học, chỗ ngồi như xưa cô ấy có.
Lục Hoài Thanh vẫn kh/inh thường.
Không quan tâm, không đoái hoài.
Tôi nhảy lớp vào đại học của Quý Nhiên.
Ông ta cũng chẳng mảy may để ý.
Vẫn mỗi lần bực dọc lại tới biệt thự m/ắng tôi.