Tôi phải tôn trọng lựa chọn của chính cô ấy.
Tôi vỗ vỗ ng/ực nhỏ tự an ủi bản thân.
8
Đêm đang chuẩn bị đi ngủ thì tôi nhận được tin nhắn mới của con gái.
Con bé nói có gã đàn ông s/ay rư/ợu đang gõ cửa phòng liên tục, nó rất sợ hãi.
Tôi cuống quýt chạy vào phòng ngủ chính gi/ật chăn bố mẹ: 'Bố mau đi c/ứu con gái con, nó gặp nguy hiểm rồi!'
Bố nắm ch/ặt dây lưng quần, mặt đầy khó xử nhìn tôi: 'Bây giờ? Con nghiêm túc đấy à?'
Còn mẹ thì che mặt đỏ bừng.
Tôi không hiểu gì cả, túm ống quần bố kéo ra ngoài: 'Dĩ nhiên là nghiêm túc chứ!'
Cầm địa chỉ con gái từng cho, tôi bắt bố mẹ dẫn vệ sĩ đến đó.
Khu ổ chuột chật chội khiến xe khó di chuyển.
Đêm đen như mực vẳng tiếng mèo hoang khóc như trẻ con, tôi hơi sợ.
Mẹ vỗ lưng an ủi: 'Thôi về đi, cảnh sát sẽ xử lý'.
Tôi ôm cổ bố lắc đầu quả quyết: 'Không được!'.
Nhỡ các chú cảnh sát không tới thì sao.
Vừa đến chân tòa nhà đã nghe tiếng cãi vã giữa cảnh sát và gã đàn ông, xen lẫn tiếng khóc thút thít của cô gái.
Tôi sốt ruột định chạy lên thì bố ngăn lại: 'Con đừng động vào, để vệ sĩ lên'.
Ba anh vệ sĩ lên xuống vài phút sau đã dẫn người lên xe cảnh sát.
Bố dẫn tôi theo, trước cửa thấy một cô gái g/ầy guộc.
Nó mặc bộ đồ ngủ trắng, khoác vội áo khoác mỏng đã sờn tay áo.
Tóc rối bù, mắt đỏ hoe đang giải thích với cảnh sát: 'Cháu thực sự không quen người này...'
Gã đàn ông lảo đảo định vỗ vai nó: 'Anh đùa tí thôi mà'.
Con bé sợ núp sau lưng nữ cảnh sát, gã ta vẫn chỉ trỏ: 'Nhát gan thế mà dám ở một mình à?'.
Tôi tức gi/ận định xông vào đ/ấm nhưng bị bố nắm gáy kéo lại.
Hậm hực vung tay trên không: 'Bố đừng ngăn, để con dạy hắn bài học'.
Cuối cùng vẫn bị bố trấn áp.
Hảo con gái, không phải mẹ bất lực.
Mà do ông ngoại quá tà/n nh/ẫn.
Lúc rời đi, tôi nghe nữ cảnh sát khuyên con gái: 'Em nên chuyển đến chỗ tốt hơn, khu này nguy hiểm lắm'.
Con bé véo vạt áo cúi đầu: 'Cảm ơn chị, nhưng tiền thuê gần phố thương mại đắt lắm...'.
Tôi đ/au lòng: Con gái tôi vì lương thấp mà phải sống khổ sở thế này sao?
9
Về nhà tôi ôm chân bố năn nỉ: 'Bố tìm giúp căn hộ nhỏ cho con gái con đi'.
Mặt bố lại nhăn nhó: 'Mỗi tháng nuôi nó đã tốn, giờ còn đòi nhà cửa'.
Tôi ngay thẳng gật đầu: 'Nuôi con phải lo toàn diện chứ! Chỗ nó ở nguy hiểm lắm, cần nơi an toàn hơn'.
Bố lắc đầu: 'Tuổi trẻ phải vất vả'.
Tôi thắc mắc: 'Bao giờ mới đỡ cực?'.
Bố xoa cằm: 'Khoảng 3-4 năm nữa, khi nó có tích lũy... Nhưng rồi cưới xin, m/ua nhà, sinh con...'
Nghe đến đây tôi đã choáng: Thì ra không lúc nào hết khổ!
Tôi đ/ấm vào gối bố: 'Bố x/ấu tính! Con gái tôi không cần khổ thế, con sẽ chăm lo cho nó'.
10
Tôi báo đã thuê căn hộ trả trước một năm cho con gái.
Con bé cảm động: 'Cảm ơn mẹ'.
Nhưng nửa tháng sau nó buồn bã thông báo bị đuổi việc vì họ hàng chủ tiệm mới đến.
Tôi an ủi: 'Chuyện thường thôi, xã hội hay thế. Con nghỉ ngơi đi đã'.
Giọng nó lo lắng: 'Thất nghiệp thì lấy gì báo đáp mẹ?'.
Tôi gửi sticker xoa đầu: 'Mẹ không cần con báo đáp. Khi nào có tiền hãy lo, mẹ sẽ rất vui'.
Con bé gửi hình mèo con khóc.